Chương 28

Thái gia cúi đầu vuốt ve chòm râu của mình, qua một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Bà nội ruột của Tú Tú năm đó hẳn có để lại một phần gì đó chứ? Không nói gì khác, bà phải trả phần đó lại cho Tú Tú mới được.”

Tô lão thái thái nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Vật kia vốn cũng là Tô lão thái thái nghĩ hết biện pháp lấy được vào trong tay.

Chỉ tiếc, cũng không phải bạc trắng vàng thật gì, chỉ là một chiếc hộp gỗ, mặt trên điêu khắc hoa cỏ rất thanh nhã tinh xảo, bên trong có các loại ngăn kéo nhỏ, nhưng đã sớm trống không.

Tô lão thái thái từng lục lọi từng ngăn kéo của chiếc hộp, nhưng không có bất kỳ vật gì đáng giá.

Sau đó, bà ta cũng tìm người có văn hóa hỏi thăm, người nọ nói đây chính là hộp nữ tử dùng để trang điểm thời xưa. Hiện tại cũng chỉ bày ở nhà xem chơi mà thôi, không có tác dụng đứng đắn gì, nhiều lắm là tuổi tác xa xưa chút, có chút ý nghĩa kỷ niệm.

Lão thái thái cân nhắc, cũng thấy như vậy có lý. Nếu như thật sự đáng giá, sớm đã bị bán đi mới đúng.

Chỉ là, hoa văn trên hộp kia thật sự xinh đẹp. Lão thái thái cả đời này còn chưa từng thấy đồ tinh xảo như vậy, tất nhiên cũng tiếc ném, nên cất ở trong phòng. Thường thừa dịp không có ai, lấy ra nhìn nhìn sờ sờ, thưởng thức một phen.

Vừa nghe thái gia nói, bảo bà ta trả thứ kia lại cho Tô Tú Tú.

Lão thái thái tuy rằng cũng thích, nhưng lại biết đó chỉ là đồ chơi, lại không đáng giá tiền, cũng không có tác dụng gì lớn. Chẳng bằng đưa cho Tô Tú Tú, xem như kết thúc.



Tương lai xem như con sói mắt trắng này lại tìm tới cửa đòi nhà của bà ta, bà ta cũng có lời để nói.

Vì thế, lão thái thái gật đầu đồng ý. “Được, chờ chút, tôi đi lấy thứ đó cho nó.”

Nói xong, bà ta cũng không đợi người khác trả lời, đã vội vã chạy vào trong sân.

Lại qua một lát, quả nhiên thấy bà ta ôm một hộp gỗ to bằng radio đi ra. Không nói hai lời, đưa đồ kia tới trong tay Tô Tú Tú.

Mạnh Đình Tùng sợ hộp kia có gì đó không hay, nên thay Tô Tú Tú nhận lấy.

Người khác cũng đều đang tò mò, đó rốt cuộc là thứ đồ gì.

Duy chỉ có Tô Tú Tú liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là một hộp trang điểm, cũng gọi là hộp kính, hộp trang điểm nữ tử dùng lúc trước.

Kiếp trước, sau khi Tô Tú Tú phát tài, đã từng gặp không ít thứ tốt. Cho nên liếc mắt một cái đã nhìn ra, hộp này làm bằng gỗ đàn hương.

Đồ chơi này đặt ở trong tay, qua mười mấy hai mươi năm, sẽ chính là bảo bối đáng giá.

Tô Tú Tú đi lên sờ sờ hộp trang sức này, trong lòng có hơi hoài nghi, trong hộp này có ngăn tối không muốn người khác biết. Chỉ là trên mặt cô lại không lộ ra.



Lúc này, thái gia đi tới, nhìn kỹ, quả nhiên chính là nó.

Những năm qua, chiếc hộp này được bảo tồn cũng xem như hoàn hảo không tổn hao gì, nhìn giống như đúc lúc trước ông ấy từng thấy.

Thái gia không khỏi thở dài, trong lòng nghĩ, đây có lẽ chính là ý trời, cuối cùng thứ này cũng rơi vào trong tay Tô Tú Tú.

Lúc này, chỉ nghe lão thái thái kia hỏi: "Thái gia, tôi đã trả đồ bà nội nó lại lại cho nó. Như vậy ông cũng không có gì khác để nói phải không?”

Thái gia khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Người bên ngoài vừa thấy chỉ là đồ chơi không đáng giá tiền như vậy, ít nhiều đều có hơi thất vọng. Nhưng, thái gia ở trong thôn tích uy đã lâu, những người này không dám nói gì.

Duy chỉ có Tô Tú Tú trịnh trọng cúi chào thái gia, miệng nói: "Ông à, cám ơn ông đã đòi lại thứ thuộc về nhà cháu. Cháu nhất định sẽ bảo tồn nó thật tốt.”

Thái gia nghe xong lời này, hơi hơi gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Hộp trang điểm, còn gọi là hộp kính, đến thời nay vẫn còn. Trong ảnh là hộp trang sức mà bà nội Tú Tú để lại. (Mình không up ảnh được mọi người ơi)