Chương 15:

Nhưng cô vừa đi ra liền xua tay: "Tôi đã đẹp sẵn rồi nên không cần trang điểm nữa đâu, vất vả cho hai người rồi, đi về đi!"

Hứa Thiên Tỉ gục ngã.

Phải, quả thực cô rất xinh đẹp quyến rũ, nếu không thì lúc kết hôn cậu cả cũng sẽ không vui như thế, nhưng cũng không cần phải nói thẳng ra vậy chứ.

Chị dâu này đẹp thì đẹp đấy, nhưng hành sự cứ ương bướng quái đản, có thật sự phụ trách được công tác cứu viện không vậy?

Cậu ta không cách nào nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: "Bác Lưu, xem ra chị dâu này không đáng tin cậy lắm, làm sao bây giờ?"

Thực ra ngoài mặt thì ông cụ đã giao quyền cho Tô Lâm Lang, nhưng thực chất cháu trai cả bị bắt cóc đi mất, chỉ cần ông ấy hồi phục được một chút sức lực thì sẽ liều cả hơi thở cuối cùng để ký tên vào tờ chi phiếu, chuộc cháu trai cả về.

Sở dĩ để cho Tô Lâm Lang cai quản việc gia đình là vì đề phòng con trai thứ hai Hạ Mặc, đề phòng bọn họ cố ý giở trò phá rối trong công tác cứu viện.

Suy cho cùng thì khối gia sản bạc tỷ và chức chủ tịch hội đồng quản trị của Hạ Thị cũng đủ để khiến người ta anh em tương tàn rồi.

Quản gia Lưu cũng khó tránh khỏi lo âu, sợ ban đầu mình điều tra lí lịch không rõ ràng mà tin lầm người, hại cả nhà ông chủ.

Thế nhưng một mợ cả xem trang sức vô giá như phế phẩm, cũng không hề quan tâm đến tiền bạc thế này có thể tin cậy được.

Ông ấy nói: "Mợ cả là con nhà võ, bản tính không so đo chuyện vặt vãnh, cậu Thiên Tỉ khoan dung lượng thứ giúp."

Với cái vòng eo thon và cổ tay mảnh khảnh kia của chị ta mà là con nhà võ á?

Hứa Thiên Tỉ lo lắng không thôi, thậm chí còn nghi ngờ quản gia Lưu đã phản bội, làm gián điệp cho bọn bắt cóc tống tiền rồi.

Nếu không thì tại sao ông ấy lại tin tưởng một cô gái Bắc ngốc nghếch như thế chứ.

Bên trong gia đình hào môn loạn cào cào, nghị kỵ lẫn nhau, nói chung cũng chỉ như thế mà thôi.

"Mợ cả, vậy tôi mang bộ trang sức này đi nhé." Quản gia Lưu cầm bộ trang sức lên xác nhận lại một lần nữa.

Tô Lâm Lang nhìn Hứa Thiên Tỉ với ánh mắt hơi ngớ ra: "Cậu Thiên Tỉ, em mang nó đi đi, quản gia Lưu phải đi theo chị rồi."

Hứa Thiên Tỉ liền vội vàng lắc đầu: "Cái này quá đắt tiền, phải làm phiền quản gia Lưu đi một chuyến."

Tốt lắm, chỉ dựa vào một câu nói Tô Lâm Lang đã kiểm tra được Hứa Thiên Tỉ không có hai lòng, là một người đáng tin cậy.

Cứ thêm một người đáng tin cậy thì sẽ loại trừ được một tên gián điệp, như vậy nhiệm vụ cứu viện cũng sẽ có thêm một người trợ giúp!

...

Hứa Thiên Tỉ chuyển đồ lên xe trước, còn Tô Lâm Lang thì đợi quản gia Lưu mang trả bộ trang sức rồi cùng ra cửa chính cảm ơn những phóng viên đã ngồi chờ.

Hai người vừa đi vừa vừa trao đổi câu trả lời cho phóng viên.

Nhưng vừa ra khỏi nhà riêng đến phòng tiếp khách của biệt thự liền nghe thấy tiếng leng keng, một đống mảnh sứ vỡ bay đến trước mặt.

Tô Lâm Lang vừa tránh thoát liền nghe thấy một tràng tiếng cười: "Ha ha, không có anh cả ở bên cạnh nên con khốn này phải tự mình đi ra ngoài kìa."

...

Nhà họ Hạ có hai người con trai, người con thứ hai Hạ Mặc chỉ có một đứa con trai là Hạ Phác Húc, là con ông cháu cha có tiếng ở Cảng Thành.

Con cả Hạ Chương thì có ba đứa con, Hạ Phác Đình là con trai cả, mạnh mẽ giỏi giang, có thể nói là đứa con của trời, con trai thứ hai Hạ Phác Hồng thì hơi đần độn nên chỉ lặng lẽ nuôi dạy, con trai út Hạ Phác Chú trông thì có vẻ như thông minh, nhưng tính tình nóng nảy, là một tên nhóc ngang tàng.

Lúc này người đang cười nhạo Tô Lâm Lang chính là cậu ta, Hạ Phác Chú.

Cậu ta chỉ mới mười bốn tuổi, vẫn còn đang đi học.

Cậu ta cũng là người ghét Tô Lâm Lang nhất trong gia đình, cả ngày gọi cô là gái Bắc, bà cô miền Bắc, bà tám, con khốn.

Trước mắt chỉ có một vài người trong nhà họ Hạ biết về vụ án bắt cóc, đương nhiên là cậu ta không biết gì cả.