Chương 24: Kiếp trước của cô?

Trở lại phòng, Khương Chỉ Oánh lập tức xốc quần áo lên, lộ ra vết bầm tím trên bụng. Sau đó lấy tay đè vào, bắt đầu trị liệu cho bản thân.

Phùng Nhị Cẩu là tên súc sinh, một đá đó đã làm cô bị nội thương. Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không hề thoải mái. Trước tiên Khương Chỉ Oánh trị liệu nội thương, sau đó thật cẩn thận trị liệu mạch máu bị vỡ dưới da.

Chẳng qua cô phải để lại vết bầm ngoài da này, nếu đột nhiên biến mất thì khó mà giải thích được. Lỡ như để người ngoài biết được, nói không chừng còn tưởng rằng trước đó cô ngụy tạo vết thương.

Khương Chỉ Oánh ở mạt thế đã ăn qua loại thua thiệt này, về sau dần dần thông minh hơn.

Chữa khỏi vết thương ở bụng, cô tiếp tục chữa vết lằn ở cổ, cũng giống như trên bụng, để lại vết lằn ngoài da.

Không chỉ có như thế, cô còn tính toán làm vết tích này lưu lại mấy ngày, khiến người trong thôn đều biết cô bị Phùng Nhị Cẩu ức hϊếp thảm rồi.

Khương Chỉ Oánh vui vẻ nghĩ thầm, cầm gương lên soi, sau đó cô liền kinh ngạc, khuôn mặt hiện tại của nguyên chủ vô cùng giống cô.

Chỉ là bởi vì bây giờ tuổi còn quá nhỏ, cho nên so với khuôn mặt sau khi lớn lên của cô có chút khác biệt thôi.

Khương Chỉ Oánh kinh ngạc sờ khuôn mặt bánh bao này, trong đầu đột nhiên toát ra một suy đoán ——

Không lẽ nguyên chủ là kiếp trước của cô?

Không đúng, cô mới không có khả năng ngu ngốc như vậy đâu!

Hơn nữa đây là một quyển tiểu thuyết mà thôi, đâu thể nào là kiếp trước của cô? Thật là vô lý, khẳng định là cô suy nghĩ nhiều rồi.

Khương Chỉ Oánh áp chế những suy nghĩ lung tung trong đầu, bắt đầu cân nhắc kế tiếp nên làm gì. Đây là một quyển niên đại văn, hiện tại là năm 77 mùa xuân, còn chưa khôi phục kì thi đại học, kinh tế cũng không thả lỏng, thậm chí ngay cả đồng ruộng đều là tập thể cùng sở hữu, còn không phân chia cho từng hộ gia đình.

Mỗi nhà nuôi dưỡng gà vịt ngỗng heo gì đó, còn có hạn chế nghiêm khắc, không thể nuôi nhiều.

Điều này dẫn tới từng nhà đều thèm thịt thèm mỡ, ngay cả trứng gà cũng không có nhiều. Sữa bò thì càng đừng nghĩ đến.

Trong thành có lẽ còn có thể đặt trước sữa bò, mà ở trong thôn không có nuôi bò sữa, đương nhiên sẽ không có sữa.

Nhưng mà cô có không gian Thần Nông, không cần phải lo lắng những thứ này. Không gian Thần Nông đã có thể gieo trồng, cũng có thể nuôi dưỡng.

Đến lúc đó cô trộm nuôi ở trong không gian, muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó. Khương Chỉ Oánh nghĩ đến đây, nhịn không được nuốt nước miếng.

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang lên: “Châu Châu, con ở bên trong sao?”

Khương Chỉ Oánh lấy lại tinh thần, chạy nhanh tới cửa, nhón chân lên kéo mở chốt cửa.

Đường Ngọc Lan khó hiểu nhìn cô: “Sao con phải khóa cửa thế?”

Khương Chỉ Oánh lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Con sợ.”

Một bộ dáng chưa tỉnh hồn, trong nháy mắt Đường Ngọc Lan đau lòng, cho rằng cô bị Phùng Nhị Cẩu dọa sợ, nhanh chóng ôm cô vào trong lòng an ủi:

"Tốt rồi, không có việc gì, Châu Châu không sợ nữa nhé. Nước tắm đã nấu xong, đợi chút nữa ngâm nước nóng sẽ không có việc gì.”

Kỳ thật Khương Chỉ Oánh sớm đã không sao, nhưng việc này lại không thể nói ra, đành phải thành thật để Đường Ngọc Lan chăm sóc.

Mới vừa đi ra khỏi phòng, cô liền thấy Tiêu Lẫm, phát hiện cậu ta đã thay đổi một bộ quần áo khô ráo. Tuy rằng trên quần áo cũng có miếng vá, nhưng rõ ràng tốt hơn nhiều so với bộ đồ trước đó cậu ta mặc.

Chỉ là sắc mặt của cậu ta có chút trắng bệt, thoạt nhìn như đã bị bệnh. Khương Chỉ Oánh dứt khoát đi tới. Cô chính là người có ơn phải trả, tên nhóc này vì cứu cô mới biến thành bộ dạng như vậy, cô không thể mặc kệ được.

Cho nên cô đi đến trước mặt Tiêu Lẫm, trực tiếp vươn móng vuốt nhỏ, sờ lên cái trán cậu ta. Trán Tiêu Lẫm cũng không nóng, ngược lại có chút lạnh.

Khương Chỉ Oánh trị liệu cho cậu ta một chút. Vốn tưởng rằng sẽ không tiêu hao bao nhiêu dị năng, ai biết thân thể của tên nhóc này giống như cái động không đáy, tiêu hao hơn phân nửa dị năng quý báu của cô, khuôn mặt trắng bệch mới có chút hồng hào.

Cả người Khương Chỉ Oánh không tốt. Có chuyện gì với tên này thế?