Chương 25: Yêu cầu kỳ lạ của Tiêu Lẫm

Khương Chỉ Oánh bất mãn trừng Tiêu Lẫm. Lúc này Tiêu Lẫm ngồi ở trên ghế tre, cho nên vóc dáng lùn không ít.

Khương Chỉ Oánh khó chịu nhìn cậu ta, trong lòng lại lần nữa sinh ra nghi ngờ: Tên nhóc này không lẽ là đối thủ một mất một còn của cô chứ? Tiểu quỷ bình thường nơi nào tiêu hao được nhiều dị năng như vậy.

Không được, cô phải dò xét thử.

Tròng mắt Khương Chỉ Oánh chuyển động, đột nhiên có chủ ý tuyệt diệu. Vì thế cô duỗi bàn tay béo múp, hướng lên mặt Tiêu Lẫm đánh tới.

Nếu là cậu ta, chắc chắn sẽ không để cô đυ.ng vào, tên đó tính khí rất lớn, còn có bệnh sạch sẽ, đừng nói để người khác chạm vào, chính là người khác tới gần cậu ta trong vòng 1 mét cũng không được.

A? Từ từ! Hiện tại cô đang cách cậu ta rất gần.

Chẳng lẽ thật sự không phải tên đó sao?

Khương Chỉ Oánh gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, chờ cậu ta chặn tay cô lại, ai ngờ trên tay có cảm giác mềm mại, cô đã bóp lấy mặt Tiêu Lẫm.

Khương Chỉ Oánh lập tức trợn tròn mắt! Cô kinh ngạc hỏi Tiêu Lẫm: “Sao cậu không có phản ứng?”

Đôi mắt Tiêu Lẫm bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt như “Cô thật ấu trĩ”: “Em làm gì vậy?”

Khương Chỉ Oánh vội vàng lùi về sau, cơ trí mà nói sang chuyện khác: “Anh còn khó chịu không?”

“Không còn nữa.” Tiêu Lẫm như cũ nhìn chằm chằm cô không bỏ, “Vừa rồi sau khi em sờ soạng anh xong, hình như anh thoải mái hơn nhiều.”

Cậu ta không nói lời này còn tốt, vừa nói ra, Khương Chỉ Oánh càng khó chịu. Tên nhóc này thì thoải mái rồi, nhưng hiện tại cô rất không thoải mái.

Sớm biết rằng như thế thì đã mặc kệ rồi. Thật là cái đồ tham ăn!

Làm tiêu hao nhiều dị năng của cô như vậy. Cố tình lại không phải đối thủ một mất một còn. Thật là kỳ quái.

Chẳng lẽ là vấn đề thể chất? Hay là nói, kỳ thật cậu ta chính là tên đó, chỉ là đang bị mất trí nhớ?

Không đúng, nếu tính mất trí nhớ, cũng không có khả năng ngay cả tính tình cũng thay đổi theo. Xem ra đúng là cô đã suy nghĩ nhiều.

Nhưng kết luận lại thân thể của tên nhóc này khẳng định có vấn đề, về sau vẫn nên đừng động vào cậu ta.

Khương Chỉ Oánh lòng dạ hẹp hòi nghĩ, âm thầm hạ quyết tâm, về sau không trị bệnh cho tiểu quỷ này nữa.

Ai ngờ cô mới vừa nghĩ như vậy, Tiêu Lẫm liền nói tiếp: “Về sau nếu anh không thoải mái, em có thể sờ anh như lúc nãy được không?”

Sắc mặt Khương Chỉ Oánh biến đổi, ngay lập tức cự tuyệt: “Không thể, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Vừa rồi coi như là báo đáp ân cứu mạng, về sau thì mơ đi. Cô không phải người coi tiền như rác đâu. Tiêu Lẫm vừa nghe, biểu tình lập tức trở nên cô đơn, nhìn có chút đáng thương.

Khương Chỉ Oánh nhìn vẻ mặt cậu bé buồn rầu, không khỏi có chút mềm lòng. Nhưng cô rất mau áp chế xuống tâm tư không nên có này, kiên quyết không muốn ăn thiệt thòi.

“Nếu anh đã không có việc gì nữa, chúng ta xem như thanh toán xong.”

Mới vừa nói xong, liền nghe thấy Đường Ngọc Lan kêu: “Châu Châu, mau tới đây tắm.”

“Vâng ạ.”

Nơi tắm rửa là một phòng vệ sinh đơn độc, mặt đất và mặt tường đều trét xi măng, không sợ bẩn.

Đường Ngọc Lan đã điều chỉnh nước tắm, sau khi Khương Chỉ Oánh tiến vào, cô ấy đi đóng cửa, chuẩn bị giúp cô tắm rửa.

Khương Chỉ Oánh sợ tới mức vội vàng nói: “Mẹ, con muốn tự tắm.”

Cô cũng không phải là đứa bé thật, sao có thể để Đường Ngọc Lan tắm cho mình?

Ban đầu Đường Ngọc Lan không chịu đồng ý, nhưng Khương Chỉ Oánh kiên trì muốn tự tắm, cô ấy chỉ phải đáp ứng rồi đi ra ngoài.

Khương Chỉ Oánh sợ cô ấy đổi ý, trực tiếp đẩy cô ấy ra ngoài, sau đó khóa trái cửa, mới bắt đầu ngâm mình.

Nơi ngâm mình của cô là một cái thùng tắm loại nhỏ, nhìn là biết đặc biệt làm cho cô. Thân thể Khương Chỉ Oánh nhỏ nhắn, ngâm mình ở bên trong vừa vặn.

Trong nước tắm còn thả thêm một ít thảo dược, hương vị không phải rất dễ ngửi.

Nhưng ngâm mình ở bên trong thật ra rất thoải mái, Khương Chỉ Oánh ngâm một hồi lâu, thẳng đến khi nước có chút lạnh, mới từ trong thùng nước bước ra.