Chương 11

Ba thành viên của nhà họ Cao rất tức giận vì Lục Hạ Chi đã đem đứa trẻ đi và đệ đơn ly hôn, họ muốn xé nát cô.

Đối với việc Lục Hạ Chí buổi tối không về nhà cũng không thèm để ý, hận không thể khiến cô chết ở bên ngoài.

Khi bị người khác hỏi chuyện này, Lưu Tú Mai sẽ nói Lục Hạ Chí bán gà là vì trả nợ cho nhà mẹ đẻ.

Mọi người trong khu nhà máy đều biết nhà Lục Hạ Chi nghèo, trước đây Lưu Tú Mai không ít lần nói Lục Hạ Chí lấy tiền nhà bọn họ đem về nhà mẹ đẻ, nhìn là người thành thật nhưng thực tế lòng dạ lại đen tối.

Có một vài người tin, đặc biệt là những người mẹ chồng đều đứng ở phía Lưu Tú Mai, cảm thấy Lục Hạ Chí làm con dâu không tròn bổn phận.

Còn về việc đề cập ly hôn gì đó, Lưu Tú Mai cười nhạo.

“Chẳng qua là làm bộ làm tịch, lúc trước vì muốn leo lên nhà của chúng tôi đã dùng ra không biết bao nhiêu thủ đoạn vô liêm sỉ, làm sao cô ta có thể thật sự muốn ly hôn? Các ngươi nhìn đi, không quá mấy ngày cô ta sẽ trở về cầu xin chúng tôi ngay thôi, đến lúc đó đừng mơ mộng lại có thể tiến vào cửa Cao gia nhà chúng tôi một lần nữa!”

Khi nghe thấy lời này rất nhiều người tin tưởng, cho dù họ không sợ Lưu Tú Mai cũng cảm thấy nó có lý.

Hiện tại không phổ biến vấn đề đơn phương ly hôn, đặc biệt đối với phụ nữ càng là không tốt, chỉ cần mỗi người một nhúm nước bọt cũng có thể dìm chết người, về sau tái giá căn bản tìm không được người tốt.

Lục Hạ Chi lại là một cô gái nông thôn, cho dù nhìn thế nào cũng khó tìm được một người như Cao Thiên Hữu.

Không chỉ là công nhân mà cha còn là phó giám đốc phân xưởng.

Trước kia cô lớn lên xinh đẹp còn có điểm hy vọng, hiện tại sau khi sinh con dáng vẻ trước kia không còn, càng không thể nào hi vọng.

Ngày hôm sau, Lục Hạ Chí quả nhiên chính mình xuất hiện.

Cô nhờ người gọi Cao Thiên Hữu từ phân xưởng ra tới, đề nghị gặp hắn ở văn phòng của xưởng.

Lần đầu tiên gọi, Cao Thiên Hữu trực tiếp phớt lờ.

Hắn trong lòng hiện tại nóng lòng muốn đánh Lục Hạ Chi, nhưng gọi hắn ra ngoài là hắn phải ra ngoài còn làm hắn chạy xa như vậy, hắn có điên mới chịu đáp ứng.

Lục Hạ cũng không ngạc nhiên với kết quả này, nhanh chóng gọi một người khác hỗ trợ truyền lời.

“Cô ấy nói nếu anh trong vòng mười phút không xuất hiện, cô ấy sẽ đến Cục Kế hoạch hóa Gia đình để tích cực đáp ứng chính sách sinh một con của quốc gia.”

Cao Thiên Vũ đang chơi bài sắc mặt tối sầm, Lục Hạ Chí lần này nhờ người chính là người không biết chú ý.

Loại lời này cũng dám hô to như vậy khiến những người khác trong xưởng hoảng hốt.

Xưởng máy móc nông nghiệp hiện tại hoạt động hiệu quả không tốt, không có lãi, số lượng công việc rất ít, không ít người đa số thời gian đều khoác lác đánh bài, nghe được như vậy cả hiện trường liền bát quái, mỗi người đều dựng lỗ tai lên hóng.

Cao Thiên Hữu tức giận, cảm thấy chính mình mặt mũi đều bị dẫm lên trên mặt đất.

Từ khi hắn cưới Lục Hạ Chi, không ít lần khoe khoang mình cưới được cô vợ đối với hắn toàn tâm toàn ý, dễ bảo lại xinh đẹp.

Đối với người trẻ tuổi mà nói con gái có phải xuất thân nông thôn hay không, không quan trọng như thế hệ trước, lớn lên xinh đẹp mới là tốt.

Lục Hạ Chí không chỉ xinh đẹp, người còn ôn nhu săn sóc cần mẫn, ai lại không hâm mộ Cao Thiên Hữu số mệnh tốt.

Bây giờ chuyện này xảy ra chẳng phải có nghĩa là những gì Cao Thiên nói lúc trước là khoác lác, hắn hoàn toàn không khống chế được một đại mỹ nhân như vậy.

Cao Thiên Hữu bước nhanh đến tòa nhà văn phòng với khuôn mặt đen kịt, nhìn thấy Lục Hạ Chi sải bước tới, duỗi tay ra nắm lấy cánh tay cô rồi đưa cô đi.

Lục Hạ sớm có phòng bị, nhanh chóng tránh sang một bên.

“Anh nếu là động tay động chân, tôi hiện tại liền hét lớn rằng anh muốn sinh đứa con thứ hai, các lãnh đạo đều ở trong tòa nhà này, chính anh tự nghĩ đến hậu quả đi.”

Nhà họ Cao muốn đuổi cháu gái đi để sinh đứa thứ hai, lãnh đạo nhà máy chắc hẳn đã nghe được tin đồn, chẳng qua loại sự tình này mọi người đều là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cần phải làm thật ồn ào thì mới không thể làm ngơ nếu không lãnh đạo cũng sẽ liên lụy.

Hiện tại chính sách sinh một con rất nghiêm ngặt và không có chỗ cho những sai lầm trong việc này.

Cao Thiên Hữu nhìn người phụ nữ trước mặt cảm thấy xa lạ cực kỳ, hắn chưa bao giờ biết rằng cô còn có một mặt như vậy.

Dù ở trường học hay sau khi kết hôn với anh, cô đều là một hình ảnh hướng nội, cần cù, nơi nào hung hãn và sắc sảo như bây giờ.

“Cô ở đây làm loạn cái gì! Có chuyện gì về nhà nói.” Cao Thiên Hữu hạ giọng.

Nơi này cách tòa nhà văn phòng không xa, âm thanh lớn bên trong người đều có thể nghe thấy.

Lục Hạ không nghĩ cùng hắn dây dưa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Tôi sẽ không đuổi con gái đi, tôi sẽ đăng ký hộ khẩu cho nó và lấy giấy chứng nhận con một. Bây giờ anh có hai lựa chọn, một là chấp nhận thực tế không có con trai trong tương lai, hai là ly hôn, con gái tôi nuôi và anh cưới người khác sinh đứa khác."

“Lục Hạ Chi, cô gan to lúc nào mà dám áp chế tôi. Đừng đùa quá lớn, cô sẽ mất tất cả đấy!”

Cao Thiên Hữu căn bản không tin Lục Hạ Chí sẽ thật sự cùng hắn ly hôn, cho răng chẳng qua là muốn tăng thêm lợi ích cho chính mình thôi.

Trên thực tế nguyên chủ cũng xác thật không nghĩ tới cùng Cao Thiên Hữu ly hôn, cô có tư tưởng của phụ nữ truyền thống, gả chồng chính là theo nhà chồng, chưa bao giờ nghĩ tới khả năng thứ hai vì vậy cô rơi vào sự nghi ngờ và ghê tởm bản thân sâu sắc.

Nhưng Lục Hạ không phải Lục Hạ Chi, chưa kể cô không có tình cảm gì với đối phương, cho dù cô có tình cảm và gặp phải chuyện tương tự, cô cũng sẽ không do dự lựa chọn ly hôn.