Chương 9

"Ù! Hahaha, tôi thắng, đưa tiền đưa tiền. " Một giọng nam hưng phấn vang vọng ở góc xưởng, cùng lúc đó truyền đến một loạt thở dài.

"Cao Thiên Hữu, gần đây tiểu tử cậu thật may mắn! Tiền cơm tháng này của tôi đã đưa hết cho cậu mất rồi”. Một công nhân chán nản nói.

Cao Thiên Hữu cất hết tiền, bọn họ chỉ đánh cược nhỏ chủ yếu là vui nên không chơi nhiều tiền, hắn thắng một buổi chiều cũng không là bao tiền.

Nhưng vận may của quân bài tốt, tâm trạng cũng tốt, trên mặt Cao Thiên Hữu không giấu được nụ cười.

Hắn ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn đồng hồ: "Sắp tan làm rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi."

"Còn hai mươi phút nữa, đủ để chơi, cậu lo lắng cái gì?" Những người công nhân bị mất tiền không hài lòng và muốn chơi tiếp lật ngược tình thế.

Một người khác cũng nói: "Cao Thiên Hữu, gần đây anh có chuyện gì vậy, mỗi ngày sau giờ làm việc đều rất tích cực."

Cao Thiên Hữu phớt lờ bọn họ, ấn tàn thuốc trong miệng xuống đất dập tắt, cẩn thận sắp xếp quần áo, từ trong túi lấy ra một chiếc gương nhỏ và một chiếc lược, nghiêm túc chải tóc trong gương.

"Bận rồi."

Cao Thiên Hữu đem chính mình xử lý tốt, cả người đều có tinh thần, hoàn toàn không nhìn ra cả một buổi chiều hút thuốc đánh bạc bộ dáng suy sút.

Nhìn bóng lưng của hắn, hai người công nhân liếc mắt nhìn nhau, Cao Thiên Hữu giống như một con công, ba năm trước đã từng nhìn thấy hắn y như thế này khi chưa kết hôn.

Cao Thiên Hữu ngâm nga một bài hát nhỏ, lấy chiếc xe đạp bóng loáng của mình ra khỏi bãi đậu xe, một bộ dáng người gặp việc vui tinh thần sảng khoái.

Anh đạp xe đến tiệm cơm nước ngoài và nhìn thấy một cái bóng xinh đẹp từ xa đang đứng ở cửa.

Cô gái ở cửa mặc một chiếc váy sọc xanh trắng dài đến đầu gối, mái tóc đen dài của cô được tết bằng một dây buộc tóc và trâm bím tóc cùng hoa văn hờ ở vai, làm tăng thêm một chút màu sắc cho đầu.

Rất hiếm các cô gái trong huyện có bím tóc như vậy, chúng không chỉ trông xinh đẹp trẻ trung mà còn rất đặc biệt. Khi các cô gái đi ngang qua cô, đều nhịn không được nhìn thêm vài cái.

Cô cũng đang cầm một cuốn sách trên tay trông giống một thanh niên văn nghệ.

Cao Thiên Hữu không khỏi tăng tốc, nhanh chóng phóng đến trước mặt cô gái, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

"Hiểu Tuệ, sao lại đến sớm như vậy, chờ lâu rồi đúng không?"

Viên Hiểu Tuệ lắc đầu: "Em cũng vừa mới đến."

"Em làm sao vậy?" Cao Thiên Hữu thấy đối phương có tâm sự nặng nề.

Viên Hiểu Tuệ muốn nói lại thôi, ậm ừ nửa ngày mới mở miệng: "Anh Thiên Hữu, nếu không hôm nay anh cũng đừng phụ đạo cho em nữa, em không muốn anh khó xử."

"Khó xử? Anh không khó xử. " Cao Thiên Hữu cảm thấy khó hiểu, hắn đã dạy dỗ Viên Hiểu Tuệ được một thời gian, đột nhiên cô nói như vậy thật sự rất kỳ lạ.

"Anh Thiên Hữu, anh không cần giả vờ mạnh mẽ trước mặt em, như vậy làm cho người ta càng thêm đau lòng."

Ánh mắt Viên Tiểu Huệ tràn đầy lo lắng, làm cho khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp của cô càng thêm sinh động.

Cao Thiên Hữu mờ mịt không hiểu, "Em đây là có ý gì?" Tại sao anh không hiểu? "

Viên Hiểu Tuệ vẻ mặt ngạc nhiên, "Anh, anh còn chưa biết sao?"

"Anh biết cái gì?" Viên Hiểu Tuệ rối rắm, khuôn mặt trắng nõn nhỏ bằng lòng bàn tay đầy vẻ thất vọng.

"Xin, xin lỗi, khả, khả năng là em nghe lầm. Em chỉ muốn nói, chuyện thái quá như vậy sao có thể là sự thật, anh Thiên Hữu, đều là em sai, chỉ vì quan tâm anh quá nhiều cho nên mới dễ dàng nghe lời người khác, anh có thể đừng trách em ngu ngốc được không? "

Giọng nói của Viên Tiểu Huệ mềm mại như lông vũ nhẹ nhàng cọ vào lòng người.

Cao Thiên Hữu nghe được nửa người đều tê rần nhưng nội dung lời nói khiến hắn lại không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Hiểu Tuệ, em nói rõ ràng cho anh biết chuyện gì đang xảy ra."

"Không có việc gì không có việc gì, là em quá ngốc, em thấy nhiều người nói như vậy nên cho rằng vớ vẩn cũng là sự thật."

Cao Thiên Hữu càng nghe càng lo lắng, không ngừng truy hỏi.

Viên Hiểu Tuệ ngượng ngùng nói: "Vừa rồi khi đến đây, em nghe thấy có người thảo luận, nói rằng chị Hạ Chi thật sự đã đệ đơn ly hôn với anh, bán hết đồ trong nhà... Xin lỗi, anh Thiên Hữu, em có hơi choáng váng mới tin những lời thái quá như vậy. Anh là một người tốt như vậy, những người khác cầu còn không được, làm sao lại có người không muốn sống với anh và đệ đơn ly hôn. Chị Hạ Chi vẫn là người ở nông thôn, cho dù gặp phải chuyện lớn, cũng không có khả năng không muốn sống cùng anh. "

Cao Thiên Hữu hoàn toàn sững sờ, nhất thời không phản ứng lại.

Lục Hạ Chi ly hôn với hắn?

Tin đồn nhảm nhí này đến từ đâu? Hắn bây giờ xem thường Lục Hạ Chi, muốn ly hôn với cô ta nhưng vấn đề này tuyệt đối không thể là từ Lục Hạ Chi đề cập trước.

"Tin đồn này thật quá đáng!"

Viên Hiểu Tuệ xấu hổ lắc đầu: "Xin lỗi, anh Thiên Hữu, em cũng quan tâm quá tất loạn. Em thấy nhiều người trong khu nhà máy đang nói về điều này..."

"Rất nhiều người đều đang nói?" Lông mày Cao Thiên Hữu nhíu chặt.

Hôm nay hắn ra cửa còn rất tốt, không khác gì bình thường, lúc này mới bao lâu lại truyền ra tin đồn thái quá như vậy, truyền đi tin giả như vậy là muốn làm gì?