Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Hẹn Hò

Chính vì những lý do đó mà cuộc hôn nhân này, Sơ Lý đã chuyển cho nguyên chủ. Nếu không, con gái của bà ta lớn hơn nguyên chủ lại còn chưa đính hôn. Thì thử hỏi làm sao bà ta có thể đưa cho nguyên chủ.

Sự ích kỷ của Sơ Lý còn được thể hiện qua công việc của nguyên chủ đã bị 2 mẹ con bà ta cướp.

Đầu tiên, mất đi người cha kính trọng nhất. Sau đó, còn bị cướp mất công việc. Như vậy, còn chưa đủ, họ buộc nguyên chủ phải kết hôn với 1 người đàn ông lớn hơn cô ấy lại còn là lần thứ 2 của người ta.

Nghĩ tình cảnh hiện tại thôi cũng đã đủ chán nản rồi.

Trương Phương bị Tô Thiến làm cho choáng váng vài lần đã không nói nên lời một lúc rồi.

Bà thở dài nói:

"Dì của ngươi cũng chỉ vì lợi ích của mẹ con chúng ta, ngươi đừng hiểu nhầm thật ra tính tình của nàng rất tốt ..."

Ngay khi lời nói của Trương Phương được nói ra, Tô Thiến đã từ bỏ việc nói cho bà ấy hiểu. Cô quay lại và đi đến phòng bên cạnh để kiềm chế cơn cáu giận.

Cánh cửa phòng được mở ra và thứ đập vào mắt cô là hình ảnh bé gái ngồi trên giường với đôi mắt đỏ hoe vừa mới khóc.

Bé gái trong tình trạng như một con thỏ đỏ mặt tía tai. Nhìn thôi cũng đã làm người khác thương tiếng. Đến ngay cả người như Tô Thiến vốn tưởng lạnh lùng cũng cảm thấy tội bé.

"Chị ~" Tô Lâm Lâm ở trên giường không cầm được nước mắt khi nhìn thấy người đi vào, bé vừa khóc vừa hỏi: "Dì định bán em à?"

Giọng của Sơ Lý lớn đến mức khiến Tô Thiến đang ngủ bị đánh thức huống chi Tô Lâm Lâm tỉnh đương nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

“Nếu bà ta dám, chị sẽ trực tiếp đánh bà ta.” Tô Thiến đáp lại một cách tức giận, sau đó ngồi ở mép giường lau nước mắt còn dính trên mặt cô bé.

Tô Lâm Lâm là con gái duy nhất của chú hai và dì thứ hai cô. Vợ chồng hai người đã ly thân vào mùa xuân năm ngoái.

Sau khi hai vợ chồng rời đi và không có ý định trở lại thì Tô Lâm Lâm được bà ngoại nhận về chăm sóc nhưng ở đó rất nhiều con cháu. Nên Tô Lâm Lâm rất có thể sẽ bị cho ra rìa cũng sẽ bị những đứa trẻ khác bắt nạt.

Sau đó, vợ chồng nguyên chủ đến thăm cháu gái và phát hiện ra việc bị đối xử phân biệt và ngược đãi trẻ em. Ngay sau đó họ đã chuyển hộ khẩu thường trú đã đăng ký của cháu gái duy nhất về đây. Và cùng nhau nuôi thêm một đứa con gái.

Nếu mà không có sự khıêυ khí©h từ Sơ Lý thì Trương Phương sẽ đối xử với cháu gái cũng yêu thương và quan tâm.

Khi còn sống bố nguyên chủ cũng đã rất quan tâm và yêu thương nguyên chủ. Trước khi Tô Lâm Lâm đến đây thì hai vợ chồng đối xử với nguyên chủ như con gái ruột còn mua đồ ăn cho cô ấy khiến gia đình họ Trương bất bình.

Khi ba nguyên chủ qua đời thì cô ấy đã chuyển tài sản của mình cho người anh họ. Vì vậy, trước khi nguyên chủ rời đi, điều lo lắng nhất tất nhiên là anh họ này.

Trương Phương hờn dỗi một lúc trong phòng khách nhưng bà ấy vẫn đi làm bữa sáng cho 2 đứa nhỏ. Làm xong xuôi gọi 2 người ra ăn sáng với một bụng đầy tức giận. Bà cởi tạp dề định đi làm trực tiếp luôn.

Nhưng Tô Lâm Lâm đi theo Tô Thiến ra khỏi phòng nhìn thấy bàn ăn Chỉ có hai cái bát, cô bé liền nói: “Dì ăn sáng rồi đi làm, nếu không ăn sáng thì sẽ rất đói. "

Nghe vậy, Trương Phương đã mềm lòng trước mối quan tâm này. Bà quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của đứa trẻ liền giải thích một câu, “Cô sẽ không bán ngươi.” Lời nói của cô gái có chút háo hức, “Cô cô, chờ đã. Khi con lớn hơn, con sẽ phụ giúp cô, con không cần cô hầu hạ, con có thể tự lo cho mình."

Trương Phương nghe xong xúc động rồi lại liếc nhìn Tô Thiến đã ngồi vào bàn ăn tự ăn một mình. Thở dài, đưa tay sờ đầu đứa cháu gái nhỏ, ậm ừ rồi cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

Tô Thiến vẫn còn sự tức giận không thể nói với mẹ Tô trong lòng và cô cũng không nói một lời nào trong bữa ăn.

Mẹ Tô chỉ nghĩ con gái giận mình vì chuyện cưới xin nên khi ăn xong liền giải thích. “Vì đã hẹn trước nên hãy đi gặp người ta nếu có gì tính sau."

Sau khi giải thích, bà ấy liền cầm túi rồi đi ra ngoài làm việc. Để lại cô cùng Tô Lâm Lâm ở lại, đến giờ Tô Thiến lại nghĩ về cuộc đời nguyên chủ, cô ấy vốn không phải là con gái ruột của nhà họ Tô mà là do một đồng nghiệp của cha nguyên chủ nhặt được khi người đồng nghiệp kia đi công tác.

Mẹ Tô sức khỏe yếu nên không thể sinh con. Nghe báo cáo xét nghiệp cặp vợ chồng đã nhận nuôi bé gái này.

Thật sự may mắn khi nguyên chủ trở thành con gái của nhà họ Tô, vì vợ chồng họ đều không phải là người xấunvà họ coi đứa con gái này như ruột của mình.

Chỉ ba Tô bận công việc và đi du lịch nhiều nên nguyên chủ được mẹ Tô nuôi dưỡng là chính. Trương Phương tốt nhưng tính dễ bắt nạt. Và gia đình nhà ngoại của bà ấy đều có tính xấu xa và tham lam.

Cũng nhờ sự che đậy của vợ chồng Tô nên nguyên chủ không biết cô không phải con ruột của họ. Nhưng như cố tình mà nhà họ Trương trong một lần đến thăm đã cố tình nói ra.

Mục đích là làm cho nguyên chủ đau khổ và không đánh chủ ý đến tài sản nhà họ. Tính tình của ba nguyên chủ không tốt nên trực tiếp đuổi nhà họ Trương ra ngoài. Còn dọa người nhà họ Trương không được phép đến gần nhà mình nửa bước.

Sau đó, nhà họ Trương mới biết rằng cha nguyên chủ không dễ bắt nạt. Nhưng khi ba nguyên chủ đi vắng, nhà họ Trương sẽ đến nhà họ Tô gây rối.

Ngoài ra, Trương Phương là một bà mẹ mềm yếu không quyết đoán, vì vậy mà nguyên chủ cũng đã phát triển một tính khí phục tùng và thận trọng.

Vốn dĩ với một người cha như vậy, Tô Thiến tính tình mềm mỏng thì ông ấy vẫn có thể bảo vệ con gái mình. Nhưng ai mà ngờ được, thế giới là những bất ngờ, ông ấy đã mất trong một chuyến đi công tác.

Hazz, dọn dẹp bát đũa xong, Tô Thiến giao Tô Lâm Lâm cho bà hàng xóm đã nghỉ hưu giúp chăm sóc hộ, rồi đi thẳng ra khỏi cửa.

Vào những năm 1970, thị trấn nhỏ của quận có vẻ mọi nơi đều tươi mới không có người bán hàng rong trên đường và cũng có rất ít xe hơi.

Hầu hết những người đi ngang qua cô là những chiếc xe đạp leng keng và những chiếc xe buýt thỉnh thoảng chạy qua đường. Người đi bộ trên đường đều mặc đồ kín đáo cùng một kiểu dáng và màu sắc.

Đây là lần đầu tiên trong 23 năm cuộc đời Tô Thiến thảnh thơi đi dạo trên phố. Trước mặt cô như một thước phim cổ trang.

Vào lúc cô đến cửa rạp chiếu phim thì thấy trước cửa rạp chiếu phim có một người đàn ông cao hơn 1m8. Dáng đứng thẳng tắp, nhân viên bảo vệ ở cửa một đơn vị nào đó đối diện với anh ta thì không đứng thẳng bằng anh ta.

Tô Thiến nhìn chằm chằm người đàn ông đó trong vài giây, cô chưa kịp lấy bức ảnh ra để so sánh và xác nhận thì người đàn ông đã đi về phía cô.

"Đồng chí Tô Thiến, xin chào, tôi là Lương Chính Nam." Giọng người đàn ông trầm và dễ chịu đến bất ngờ. Lông mày của Tô Thiến không kiểm soát được giật giật.

Ân, người đàn ông đẹp trai hơn hình ảnh, giọng nói của anh cũng rất êm tai.