Chương 3: Không Thích Bất Cứ Ai

Trong khi Tô Thiến quan sát Lương Chính Nam thì anh cũng quan sát lại cô. Anh còn nhớ mấy ngày trước đã nhận được một lá thư từ gia đình khi anh đang dưỡng thương trong bệnh viện. Lá thư viết rằng đã tìm thấy một người phụ nữ tốt và bảo anh quay về kết hôn.

Lương Chính Nam khi đó đã nhờ một người bạn ở quê nhà giúp đỡ và phát hiện ra rằng mẹ kế đã cho nhà họ Trương một cuộc hẹn hò mù quáng này.

Cô gái đó không chỉ xinh đẹp mà gia đình cũng rất khá giả. Bố cô là kỹ sư còn mẹ cô là kế toán trong một nhà máy nào đó. Bản thân cô ấy đã gia nhập ngành dệt may ở địa phương ngay sau khi tốt nghiệp trung học.

Cô đã hoàn thành công việc một cách xuất sắc nên được thăng chức lên làm nhân viên kế toán. Cô còn được mọi người trong đó khen ngợi và đã đạt được phần thưởng.

Kể ra một người phụ nữ tốt như vậy không có khả năng đồng ý tìm hiểu và kết hôn với anh ta. Nhưng vì điều đáng buồn là cha cô ấy đã ra đi bất ngờ khiến cô ấy mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Bạn của anh viết trong bức thư rằng mẹ của cô là người hiền lành dễ tin người nên đã bị gia đình nhà ngoại lừa. Cô ấy lại có tính khí giống mẹ nhu nhược, ăn nói nhỏ nhẹ, lại rất rụt rè nên chuyện cưới xin của cô đều do chú và dì quyết định.

Lúc đó, cậu không muốn bị mẹ kế chèn ép, càng không muốn mẹ kế biết tất cả mọi thứ trong cuộc sống sau này. Nhưng khi xuất viện và đến nhà bà ngoại của cậu con trai trên danh nghĩa, Lương Chính Nam đã thay đổi suy nghĩ sau khi nhìn thấy hai cậu con trai đang ngồi trên giường của mình.

Hai đứa trẻ xanh xao và gầy gò, có thể thấy 2 đứa nhỏ đã có sống không tốt ở nhà ngoại. Mẹ của chúng đã bỏ trốn và mang theo số tiền trợ cấp mà cha ruột của đứa trẻ đã đổi lấy mạng sống của mình. Cũng chính vì những lý do ấy mà tính tình của chúng thay đổi, trở nên hung dữ với mọi người.

Lúc đó, anh nhận ra rằng nếu không muốn hai đứa con của đồng đội phải chịu đựng như này thì anh phải đón chúng về. Nhưng anh ta cũng quên mình là một người đàn ông sao có thể nuôi dạy con cái tốt được.

Chính vì vậy, phải tìm được mẹ cho bọn nhỏ?

Nếu tìm thấy một người có tính tình nóng nảy và trái tim xấu. Thì điều gì sẽ xảy ra? Tức nhiên việc bạo hành là không thể tránh.

Việc mẹ kế bạo hành trẻ em cũng không phải là chuyện hiếm xảy ra và bản thân anh đã phải chịu đựng bàn tay của người mẹ kế. Vì vậy, Lý Chính Nam nghĩ đến Tô Thiến, người có tính mềm mỏng và không quyết đoán. Và khả năng bạo hành trẻ em sẽ thấp hơn.

Lúc này, Lương Chính trông cô ấy không giống như hai bím tóc dài trong bức ảnh mà hôm nay cô chỉ buộc tóc đơn giản sau đầu.

Một đôi mắt sáng nhìn người mà không né tránh. Anh không tìm thấy một chút hèn nhát trong mắt cô. Liệu có phải sự hiểu biết của anh về cô đã sai.

“Có gì muốn hỏi không?” Lương Chính Nam hỏi trước. Làm đang nhìn chằm chằm vào anh phải dừng lại.

Nghe vậy, Tô Thiến bừng tỉnh dừng sự mê trai của mình lại. Không cần suy nghĩ cô liền gật đầu nói: “Cho tôi hỏi tại sao trước đây anh lại ly hôn?” Vì anh ta không góa vợ nên Tô Thiến rất coi trọng vấn đề này.

Điều đầu tiên đối với từ điển của cô khi chọn bạn trai hay gì đó là không bạo lực gia đình kể cả anh ta có đẹp trai đến đâu.

"Cô ấy đã bỏ trốn với người giàu có và tôi nghe nói cô ấy đã đến thành phố Hồng Kông." Tô Thiến gật đầu và hỏi những câu hỏi còn lại.

Tô Thiến tò mò hỏi chuyện, "Anh có đánh phụ nữ không? Hai đứa con trai của anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao lần này anh không dẫn bọn nhỏ đi? Công việc hiện tại của anh là gì?"

Đối mặt với những vấn đề này anh trả lời từng cái một. Nhưng khi anh trả lời thì anh càng suy nghĩ có phải thông tin mà bạn anh gửi đã sai. Bởi anh đã từng chứng kiến

cách người ta nói chuyện với người lạ rụt rè. Và khi đó họ khác với lời nói dí dỏm của Tô Thiến.

“Tôi không phân biệt giới tính khi đánh người."

"Tôi đã gửi hai đứa trẻ đến nhà bà ngoại ở quận bên cạnh trước khi tôi đến đây và tôi sẽ đón chúng khi tôi trở lại trang trại."

"Quân đội nơi tôi ở là một nơi lớn được chuyển đổi từ một quận và tất cả người dân cũ đều đã chuyển vào thành phố." Lê Chính Nam trả lời chính xác từng từ, từng chữ và giọng điệu cũng có vẻ hơi cứng càng không giống như đang trò truyện mà nó giống như đang đọc một báo cáo.

Tô Thiến nghe xong, hai mắt cong cong cười, sau đó lại hỏi: "Anh muốn cái gì ở vợ tương lai?"

Lương Chính Nam bị nụ cười của Tô Thiến làm rung động, trong đầu anh chợt muốn xem cô có gì mà khi cười lên lại khiến tim anh rung động.

Không nghe thấy câu trả lời nên Tô Thiến hỏi lại, Lương Chính Nam đáp thẳng: "Đừng lạm dụng trẻ em."

Tô Thiến nghe hiểu nên chỉ ậm ừ.

Sau tất cả, Lương Chính Nan có hai con trai và một người cha thường lo sợ mẹ kế sẽ ngược đãi con của mình. Điều đó cho thấy anh ấy là một người cha có trách nhiệm.

Tô Thiến không muốn ở lại đây, tính cách của cô ấy quá khác với nguyên chủ. Cô lại còn là một người không thể kìm chế được tính khí của mình nên không hoà đồng nổi với những người quen thuộc của nguyên chủ. Và tránh xa họ là điều đầu tiên cô muốn làm.

Khi trước, nguyên chủ còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trươngncho nên cách tốt nhất là không nên ở lại chỗ này.

Nhưng bây giờ là năm 1977. Nếu cô muốn rời khỏi đây càng không muốn về quê chịu đựng gian khổ thì không còn cách nào tốt hơn việc tìm một người để kết hôn.

Chính vì ý định kết hôn này mà hôm nay Tô Thiến mới đến đây gặp Lương Chính Nam. Nghĩ đến đây, Tô Thiến lại liếc nhìn anh.

Tất nhiên, sau khi nhìn thấy người này, khuôn mặt của Lương Chính Nam chính là điều cô ưng ý đầu tiên.

"Tôi đã hỏi xong tất cả những gì muốn hỏi và tôi muốn nói 1 vài vấn đề nếu được thì chúng ta sẽ kết hôn. Nếu anh thấy không được thì chúng ta sẽ tách ra."

Lời nói thẳng thừng của Tô Thiến khiến Lương Chính Nam bị sốc. Anh nghĩ thầm, ai là người mù đã nói cô gái này nhút nhát và không có chính kiến? Bước ra đây nà xem đi...

Lời kết hôn thốt ra từ miệng một cô con gái nhỏ mà không hề có chút ngượng ngùng nào. Lương Chính Nam thở dài một hơi.

“ Cô nói tiếp đi .” Lương Chính Nam thực sự muốn nghe người “không kiên quyết”, “rụt rè” sẽ nói gì.

"Vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ điều đầu tiên. Nếu anh nghĩ là ổn, tôi sẽ tiếp tục. Nếu anh không đồng ý thì đừng lãng phí thời gian của chúng ta."

Tô Thiến liếc nhìn biểu cảm của Lương Chính Nam rồi tiếp tục nói."Sau khi kết hôn, tôi muốn sống với em họ của mình. Em ấy năm tuổi và rất ngoan. Anh mang theo hai con trai còn tôi mang theo em họ của tôi nên mong anh đừng ghét ai. "

Nói đến đây, Tô Thiến dừng lại chờ Lương Chính Nam xem thế nào...