Chương 4: Hãy Kết Hôn

Từ khi cô quyết định rời khỏi nơi này bằng cách kết hôn thì cô cũng đã lên kế hoạch rời đi với em họ Tô Lâm Lâm.

Trương Phương tính tình không tệ nhưng bà lại dễ nghe lời người khác một cách mù quáng. Nhất là nhà họ Trương không thích nguyên chủ lại càng không thích em họ. Nếu cô rời đi một mình và để lại em ấy thì sớm muộn gì em ấy cũng sẽ bị bán đi. Vì vậy, Tô Thiến đã nghĩ đến việc tìm kiếm một cuộc hôn nhân.

Không có gì sai khi anh mang theo hai đứa con trai còn cô mang theo một người em họ, hai người lại càng không nên chán ghét người kia.

Tô Thiến thực sự cảm thấy Lương Chính Nam rất tốt, vì vậy cô vẫn muốn nỗ lực thúc đẩy hôn nhân giữa hai người. Nên cô giải thích:"Nếu tôi để em họ ở nhà, em ấy sẽ bị bán đi. Ba mẹ của em ấy rất yêu thương tôi kể từ khi họ biết tôi và họ chỉ là một đứa con gái nên tôi càng phải đưa em ấy theo."

“ Cô rất tốt.” Lương Chính Nam lúc đầu không hiểu nhưng nghe Tô Thiến giải thích anh biết rằng đã đến đúng thời điểm. Người sẽ đưa em họ bên cạnh thì họ hẳn phải là một người tốt. Người tốt chắc chắn sẽ không hành hạ trẻ em.

“Tôi đồng ý.” Lương Chính Nam đồng ý.

"Bé lớn nhà tôi bằng tuổi em họ em ... Và tôi cũng muốn nói việc ba đứa trẻ cùng nhau lớn lên và sẽ hoạt bát hơn nhưng sẽ khó khăn khi em chăm sóc một lúc ba đứa trẻ."

( Khúc này mình đổi cách xưng hô ạ ... Vì xưng anh-cô có vẻ hơi xa cách.)

Tô Thiến mỉm cười.

Khi Tô Thiến cười, lông mày và mắt cô cong lên nhìn rất ngây thơ và đáng yêu. Lương Chính Nam bị nụ cười của cô làm cho ngơ ngác, ngọt ngào một cách lạ thường.

“Em còn muốn nói gì nữa không?” Lương Chính Nam tiếp tục nói...

“Trước khi anh về, mẹ anh có đến gặp em một lần, bà bảo sau khi em cưới sẽ ở lại thành phố với bọn nhỏ. Em không đồng ý với điều này."

"Lấy nhau rồi ở hai nơi không tốt cho con cái, cũng không tốt cho tình cảm vợ chồng, lấy nhau về thì em sẽ theo anh về nhà nông, nếu anh không đồng ý thì em sẽ về nhà mẹ đẻ."

Chẳng ai không muốn sống chung với chồng chứ đừng nói chồng không ở bên. Hơn nữa lại phải sống với mấy đứa nhỏ, Tô Thiến càng không muốn không có anh.

"Tôi không định để em ở lại thành phố, tôi đã có nông trại nên em sẽ theo tôi đến sống ở nông trại." Lương Chính Nam không biết rằng mẹ kế của anh đã nói chuyện với Tô Thiến về vấn đề này.

Lần này anh trở về nhà ngay cả phòng của anh cũng không có mà chỉ có thể ở phòng nhỏ vừa được bảo mâu dọn dẹp qua loa. Anh cảm thấy họ mình như không muốn nhận thành viên mới. Và anh thấy đó không phải gia đình thuộc về anh.

"Ngoài ra, khi ba đứa con sống với nhau chắc chắn sẽ xảy ra cãi vã, đánh nhau. Anh không được thiêm vị. Nói trước, khi tôi giáo dục bọn trẻ, anh không được phép nói gì tôi."

"Sau khi chúng ta kết hôn, trong bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng không được làm gì hay nói em và Lâm Lâm khi đúng. Còn sai thì anh nói em sẽ sửa. Anh không được động tay chân nếu không em sẽ đi ngay lập tức không thương lượng." Tô Thiến thầm suy nghĩ trong từ điển của cô không có chuyện cô sai có sai cũng là anh sai. Còn em họ nếu có sai cô sẽ dạy bảo lại sẽ không thiên vị em ấy hay 2 đứa con của anh ấy.

Lương Chính Nam chỉ nghĩ vài giây rồi gật đầu, trước đó anh cảm thấy Tô Thiến là người tốt và dịu dàng. Sẽ không lạm dụng trẻ em và không cần anh đứng về phía nào. Sau đó anh lại cảm thấy rằng anh không thể đối xử nặng lời vợ mình.

Lúc này, Lương Chính Nam trả lời rất tự tin nhưng anh không biết rằng trong tương lai, người vợ “hiền lành” này có thể nhiều lần khiến anh ta nổi điên. Không nỡ đánh cô, không nỡ mắng mỏ ồn ào nên anh ta chỉ có thể nổi điên với chính mình.

Thấy anh gật đầu, Tô Thiến mỉm cười hài lòng rồi lại hỏi: “Vậy anh có muốn hỏi em không?” Cô nghĩ Lương Chính Nam sẽ hỏi vài điều, chẳng hạn như sở thích, tính khí, tính cách của cô ấy, v.v. Bất ngờ, người này lắc đầu với cô rồi nói tỉnh bơ " không"

Được rồi, không, không, không. Dù sao anh cũng không có thắc mắc gì và cũng không ngăn cản cô tiếp tục hỏi. “Lần này anh có thể ở lại bao nhiêu ngày?” Lương Chính Nam lúc này mới cảm thấy xấu hổ, “ Tôi chỉ còn có thể ở bốn ngày, đứa nhỏ liền đặt ở nhà bà ngoại, tôi đi đường mất vài ngày nữa."

Sau khi Lương Chính Nam xuất viện, đơn vị đã cho anh 20 ngày. Nhưng anh đã tay trong tay tiễn những người đồng đội cũ rồi đón các con rồi chuyển về quê nên anh không còn nhiều thời gian để ở lại đây.

"Bốn ngày ~" Tô Thiến nghĩ tới đây, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy bút, viết địa chỉ nhà của cô.

Trong khi viết, cô nói, " sáng mai anh hãy đến đón em ở nhà, địa chỉ đã được ghi ở giấy. Sau đó chúng ta sẽ đi lấy giấy kết hôn rồi đi mua một ít kẹo để em chia sẻ nó cho hàng xóm và anh còn phải mang đến đơn vị để chia sẻ nó với đồng nghiệp."

Câu này là để nhắc Lương Chính Nam nhớ mang theo tiền và vé.

Nói đến đây, Tô Thiến xé tờ giấy ra khỏi cuốn vở và giao cho Lương Chính Nam. Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Chúng ta còn ở lại 1 đêm sau khi chia kẹo để gặp gia đình, ngày mốt chúng ta đi đón con. "

Thấy anh còn đang sững sờ, Tô Thiến trực tiếp nhét tờ giấy vào tay anh.

" Chúng ta ở nơi xa xôi không thể thường xuyên về. Nếu muốn, ngày thứ tư anh cũng có thể ở nhà ngoại." “Tất nhiên, nếu anh muốn trở lại quân đội sớm hơn thì chúng ta sẽ đi trước một ngày. Khi đến nơi, chúng ta còn thể dọn dẹp nơi ở. "

Tô Thiến sắp xếp bốn ngày còn lại của Lương Chính Nam như một bài báo, sau khi nói xong, cô còn giải thích một câu khác. “Ngày mai, nhớ đưa 200 đô của hồi môn mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó. Đem tiền đi, anh cứ việc trực tiếp đưa cho em, không cần đưa cho mẹ em."

Sau khi nói xong, Tô Thiến nhìn chằm chằm Lương Chính Vũ hơn mười giây. Thấy anh không nói coi như không có ý kiến nên cô rời đi.

Khi Lương Chính Nam định thần lại thì Tô Thiến đã lên xe đi rồi, không còn thấy bóng dáng đâu.

Rõ ràng, đây là một cô gái không những không rụt rè mà thậm chí còn hơi hổ báo.

Lần đầu tiên Lương Chính Nam bị ai đó nắm giữ.

Anh thậm chí còn tự hỏi liệu cô gái có hối hận về sự luộm thuộm của mình sau khi ngủ một đêm nay không. Nếu ngày mai đến đón người, thật sự có thể gả cho anh sao?

Tô Thiến đi xe buýt có cảm giác lâng lâng. Đi bộ lang thang đến tận nhà ga nhà máy dệt.

Khi đến nhà ga, Tô Thiến không vội vàng chạy tới nhà máy mà tìm một nơi không có người xung quanh rồi mới tiến vào biệt thự trong cô.

Chỉ cần cô nghĩ đến việc vào biệt thự ở một nơi không có ai xung quanh thì cô sẽ có thể trở về.

Sau nhiều lần thử nghiệm, cô nhận thấy rằng mình có thể ở đây 5 phút mỗi lần vào và lần sau khi vào cô sẽ phải đợi một tiếng mới có thể tiếp tục.

Cô có thể lấy mọi thứ trong biệt thự ra và đồ vật sẽ xuất hiện trên tay cô theo cách phù hợp với thời đại. Và cô không thể mang theo bất cứ thứ gì không tồn tại trong thời đại đó như các sản phẩm công nghệ mới nổi, chẳng hạn như điện thoại di động,...