Chương 21: Chỉ thiếu bước cuối cùng

Trong lòng Châu Ngạn bỗng sụp đổ, buồn đến hoảng loạn, vừa hoảng lại vừa giận.

Anh ta đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tô Nam, hốc mắt đỏ lên: “Nên là, em… thật sự muốn ly hôn với anh, không phải… là nói đùa?”

Tô Nam kiên định gật đầu.

Thấy biểu cảm của Châu Ngạn, trong lòng cô cảm thấy hơi có lỗi.

Lúc này Châu Ngạn không trải qua nhiều chuyện như cô, hẳn là không thể ly hôn thoải mái được như cô. Cô biết, bây giờ Châu Ngạn vẫn còn tình cảm với cô. Mới mấy tháng trước họ vẫn còn hẹn ước bạc đầu.

“Châu Ngạn, em và anh, không hợp tiến đến hôn nhân, cả đời đều sẽ không hạnh phúc, sau này sẽ trở thành đôi tình nhân oán hận nhau.” Tô Nam tỏ vẻ từng trải khuyên bảo: “Bây giờ chúng ta còn trẻ, đều cảm thấy cứ tiếp xúc lâu dần sẽ ổn, nhưng mà có một số người có tiếp xúc cả đời cũng không được.”

Mặt Châu Ngạn nặng nề: “Tô Nam, em có trái tim không, chúng ta đã yêu nhau năm năm, trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới kết hôn được, em nói không cần là từ bỏ? Sao em biết sau này sẽ không tốt? Không tốt chỗ nào, chúng ta sửa từ từ có được không?”

Tô Nam: “… Nhưng hôn nhân cũng không phải là chuyện của mỗi một mình anh, em thật sự cảm thấy không hạnh phúc. Châu Ngạn, ly hôn là cách tốt nhất giữa chúng ta. Bây giờ chúng ta còn trẻ, còn có cơ hội chọn lại một lần nữa.” Anh tìm, em cũng cố gắng phấn đấu.”

Châu Ngạn bị lời này của cô làm giận đến nỗi không nói nên lời. Lựa chọn lại một lần nữa? Cô định chọn ai?

“Không ly hôn.”

Nói xong xoay người đẩy xe đạp đi, xe vẫn bị khóa, anh ta lại không hề nhận ra, suýt chút nữa đã ngã. Luống cuống tay chân mở khóa ra, lại đẩy xe đi, anh ta vốn không dám ở cạnh Tô Nam.

Tô Nam nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, cũng cạn lời. Tạm thời vẫn chưa ly hôn được.

Sau khi hiểu rõ tình hình, Tô Nam lập tức vỗ vỗ đầu mình.

Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ, chỉ còn thiếu mỗi một bước thôi, chỉ cần ký tên là được.



Hai vợ chồng già nhà họ Châu tan làm về nhà, phát hiện ra con trai đã sớm về nhà, đang ngẩn ngơ trên sofa.

Sắc mặt thật sự không được tốt.

Lý Văn Ngọc lo lắng nói: “Châu Ngạn, con làm sao vậy, sao sắc mặt lại kém như vậy, không thoải mái sao?”

“Con không sao.” Vẻ mặt Châu Ngạn phức tạp.

Nghĩ đến chuyện Tô Nam muốn ly hôn với anh ta, bây giờ anh ta không muốn làm gì cả, vừa về đến nhà định yên tĩnh một chút, kết quả lại nhìn thấy đống đồ đã được dọn xong trong phòng, anh ta lại càng cảm thấy phiền.

“Công việc gặp vấn đề gì sao?” Châu Quốc Uy là đàn ông, chỉ nghĩ đến vấn đề này.

“Có thể có vấn đề gì được?” Lý Văn Ngọc sốt ruột: “Châu Ngạn, rốt cuộc là con gặp khó khăn gì, con nói với cha mẹ đi. Cha mẹ sẽ nhờ quan hệ giúp con giải quyết. Có phải là phạm lỗi khi làm việc không? Hay là có lãnh đạo làm khó con?”

Châu Ngạn lắc đầu: “Cha mẹ đừng quan tâm con, để con yên tĩnh một lát.”

“Gì mà đừng quan tâm con chứ, con chính là con trai mẹ mà. Con gặp khó khăn sao có thể không nói với cha mẹ được?” Lý Văn Ngọc không đồng ý nhìn anh, lại hỏi: “Chuyện lớn lắm à?”

Tất nhiên Châu Ngạn sẽ không nói ra chuyện Tô Nam muốn ly hôn, như vậy sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng không ổn.

Nhưng mà anh ta cảm thấy cần phải nói chuyện rõ ràng với người nhà.

Người trong nhà bất mãn với Tô Nam, trong lòng anh ta biết rất rõ, dù sao trước khi kết hôn họ đã không chấp nhận Tô Nam.

Dù sau đó đã đồng ý hôn sự, anh ta cũng biết đó là sự nhường nhịn của người trong nhà, chứ không phải là đã chấp nhận người con dâu này. Chỉ là Châu Ngạn cảm thấy thời gian lâu, ở chung sẽ có tình cảm, cuối cùng cũng sẽ trở thành người một nhà.

Nên anh ta vẫn luôn cảm thấy chỉ cần không mâu thuẫn cãi nhau ầm ĩ là được. Anh ta không muốn Tô Nam cãi nhau với người nhà cũng vì điểm này. Anh ta sợ càng làm lớn, người nhà sẽ càng khó chấp nhận cô.

Nhưng bây giờ lại chứng minh, anh ta đã sai.

Anh ta đã bỏ qua cảm nhận của Tô Nam.