Chương 32: Kiện Anh Ta Trước

Ninh Vân Tịch ngẩng đầu nhìn thấy anh đứng ở đây, có chút kinh ngạc: “Thầy Tề ở bên kia…”

Bị lạnh nhạt quen rồi, ngược lại không quen.

Mạnh Thần Hạo nhướng mày cười, thấp giọng nói: "Tôi không đi tìm Thầy Tề, chen vào không được."

Xung quanh thầy Tề có rất nhiều phụ huynh, và hầu hết họ là mẹ của những đứa trẻ, một đám nữ sĩ. Một gã thô bạo như anh không có gan tranh giành vị trí với những người nữ sĩ khác.

“Giống như em nói, Thần Chanh rất tin tưởng em sẽ chăm sóc tốt cho nó." Tâm tư em gái anh đã nhìn ra, tuy rằng ngày hôm qua khi biết anh rất giật mình, bé út không thích đi học, không muốn đi học, bỗng dưng một ngày lại yêu quý cô giáo Ninh này.

“Được. Giao cho em." Ninh Vân Tịch đắc ý đáp, kéo bé út lại, sờ bím tóc xù xì của bé út: “Chị dẫn em đi chải tóc nha.”

Bé út hung hăng gật đầu: "Anh làm tóc cho em.”

Bé út lại kiện anh trước! Mạnh Thần Hạo bất lực nhìn bé út.

Ninh Vân Tịch kéo tay bé út, nói với anh: "Anh về đi, buổi chiều tan học lại tới đón em ấy, đến sớm một chút. Mấy hôm trước con bé còn lo lắng không đi học.”

Mạnh Thần Hạo nhìn biểu hiện của cô khi nói chuyện, thấy thế nào cũng không giống như một tiểu cô nương, mà giống như đã làm giáo viên nhiều năm rồi.

Anh gật đầu, xoay người.



“Thần Chanh, cùng anh nói tạm biệt.”

“Anh, tạm biệt. ”

Giọng nói của cô và em gái ở phía sau, gần như khiến anh không thể chịu đựng được muốn quay đầu lại. Nhưng mà, lời nói lúc trước của cô lưu lại trong đầu anh, anh đành phải không quay đầu lại cất bước đi về phía trước. Không thể để cho em gái nhớ anh sẽ lại trốn học một lần nữa.

Thấy anh mình đi rồi, Mạnh Thần Chanh cúi đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Ninh Vân Tịch như cầm cọng rơm cứu mạng.

Ninh Vân Tịch dịu dàng kéo Tiểu Ngũ đến một nơi yên tĩnh, lấy lược mình mang theo buộc tóc lại cho cô bé.

Lúc này, Mạnh Thần Tuấn hùng hùng hổ hổ chạy tới, nhìn xung quanh: "Cô giáo Ninh đâu?

Cô giáo Ninh ở đâu? Mạnh Thần Tuấn, giáo viên chủ nhiệm của tôi, cô giáo Dương, đang đợi cậu ở văn phòng, hôm qua sao cậu không đến báo cáo?"

“Tôi đến rồi! Cô giáo Ninh có thể làm chứng cho tôi." Mạnh Thần Tuấn sốt ruột, giãy khỏi tay người bạn.

“Anh tư…"Mạnh Thần Chanh nghe thấy giọng nói của anh, thò đầu ra gọi.

Mạnh Thần Tuấn như đặt tên lửa dưới chân, lao thẳng về phía em gái và Ninh Vân Tịch.



Ninh Vân Tịch cầm trong tay bím tóc của cô bé, miệng cắn dây thun kéo ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mạnh Thần Tuấn đầu đầy mồ hôi.

“Không ổn rồi, cô giáo Ninh." Mạnh Thần Tuấn thở hổn hển nói lại đại họa chị ba gây ra cho mình: "Chị ba em lấy em ra đánh cược với người ta, muốn em đi quét đường.”

“Thi không được 100 điểm đi quét đường cái, rất tốt.”

“A!” Khuôn mặt của Mạnh Thần Tuấn lập tức trầm xuống, chết tiệt, cậu bé vốn tưởng rằng nữ giáo viên này rất dịu dàng, không ngờ so với chị ba và anh hai của cậu bé còn lợi hại hơn.

“Cứ quyết định như vậy đi, trước mặt em gái út, thi không được một trăm điểm, đi quét đường cái." Ánh mắt Ninh Vân Tịch sắc bén đảo qua mặt cậu bé trước mắt, trong lòng cô rất rõ ràng, có đôi khi, ngựa tốt nên thúc giục một chút.

“Anh tư quét đường.” Cô bé Mạnh Thần Chanh thêm mắm dặm muối lặp lại.

Mạnh Thần Tuấn dùng sức trừng mắt nhìn em gái út: “Em nói anh ư, chính em!”

Ninh Vân Tịch nhìn nhất cử nhất động của hai đứa trẻ hồi lâu, mới nói: "Em thử nghĩ xem, nếu em được 100 điểm, lần sau lúc bé út có bài kiểm tra, em có thể nói với bé út như thế nào?"

"Hừ. Anh cũng đều thi được một trăm điểm, em thi không đến một trăm điểm sao?" Mạnh Thần Tuấn lập tức trở nên tự tin đứng lên, tưởng tượng chính mình thi được một trăm điểm, thật tốt, tốt đến mức khiến cho cậu bé chảy nước miếng nhiều hơn cả việc ăn chân gà.

Nhưng cậu bé nên làm cái gì bây giờ? Cậu bé nghĩ, không có nghĩa là cậu bé nhất định có thể làm được.

Chữ nỗi buồn to đùng được viết trên hai lông mày đẹp trai của cậu bé.