Chương 46: Trợ Giảng

Trước khi đến lớp ba, Vương Kính Dân nói muốn cùng sinh viên sư phạm vào lớp.

Một nhóm sinh viên sư phạm tụ tập tại phòng họp giáo viên.

Vương Kính Dân liếc nhìn những sinh viên sư phạm đang hơi lo lắng, và cười nói: "Đừng căng thẳng, các em không cần phải căng thẳng. Người giảng bài hôm nay là tôi. Tuy nhiên, hôm nay chúng ta sẽ thực hiện một thay đổi nhỏ để tạo ra một bước đột phá. Như này đi, một trong số các em, một em sẽ làm trợ giảng cho tôi trong buổi giảng được chứ?"

Chuyện gì vậy chứ? Có thể làm trợ giảng cho phó hiệu trưởng!

Tất cả sinh viên sư phạm ánh mắt đều lóe lên ánh sáng của sự kích động.

Ninh Vân Tịch bất ngờ bị những người bên cạnh đυ.ng phải, cô bị ép đứng lui về phía sau một hàng, thoạt nhìn, vừa khéo người đυ.ng phải cô lại là bạn học nói xấu cô ở hành lang trường, không muốn thực tập với cô. Tên là Phan Kỳ.

Tranh giành đứng phía trước có tác dụng gì chứ? Phó hiệu trưởng nói ra chuyện này chắc chắn trong lòng đã chọn được người rôi.

Ninh Vân Tịch vừa ngẩng đầu,vừa hay gặp phải ánh mắt quét qua của Vương Kính Dân.

Vị phó hiệu trưởng trung niên, khoảng bốn mươi, năm mươi, có đôi mắt hiền lành và nhân hậu, giống như một ông chú tao nhã.

“Là em.” Vương Kính Dân chỉ vào Ninh Vân Tịch ở phía sau lưng Phan Kỳ.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhất là những bạn học cùng trường với cô.

Tại sao lại vậy?Phan Kỳ và Lâm Hữu Đình đồng nhất quay đầu nhìn Ninh Vân Tịch.



Vương Kính Dân chọn xong người trợ giảng thì bước vào phòng họp trước

Ninh Vân Tịch ôm sách giáo khoa nhanh chóng theo sau.

Thấy vậy, Phan Kỳ đưa tay ngăn cô lại và hỏi: "Cậu đã làm cái gì vậy!"

“Cậu ấy không làm cái gì hết.”

Giọng nói đột ngột xâm nhập khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Ninh Vân Tịch, đều kinh ngạc.

Miêu Tâm Hồng bước ra, đi tới trước mặt Ninh Vân Tịch, vừa hay gạt Phan Kỳ đang chặn phía trước sang một bên,đưa tay ra:“Chúc mừng cậu, mình biết nhất định cậu sẽ làm được.”

Ninh Vân Tịch do dự một chút, bắt lấy bàn tay đối phương đưa ra, không hề cảm thấy đôi tay này có ý đồ xấu.

“Đi thôi.” Miêu Tâm Hồng nói.

Bao gồm Phan Kỳ, Lâm Hữu Đình và những người khác, không ai dám bước ra để chặn Ninh Vân Tịch.

“Cảm ơn cậu.” Ninh Vân Tịch cảm kích nhìn Miêu Tân Hồng, cô nhất định sẽ báo đáp ân tình này.

Miêu Tân Hồng cười với cô, sau khi cô đi ra ngoài thì đi theo Ninh Vân Tịch.

Một nhóm người xem cảnh tượng này không khỏi kinh ngạc.

“Có chuyện gì vậy?”



“Cậu ấy là ai? Họ Ninh? Có quan hệ gì với nhà họ Miêu? Nếu không sao Miêu Tâm Hồng phải nói giúp cho cô ấy?”

Mấy người nhóm Phan Kỳ và Lâm Hữu Đình tái mặt.

Chẳng lẽ Ninh Vân Tịch có liên quan tới Miêu Tâm Hồng của nhà họ Miêu?

Làm sao cô có thể có liên quan gì đến nhà họ Miêu? Ninh Vân Tịch cũng đang suy nghĩ, trong đầu tựa hồ hiện lên một ít hình ảnh, nhưng không phải ở thời đại này.

Khi Vương Kính Dân đi đến cửa phòng học lớp ba, cô giáo Dương và những người khác đều đang đợi ở cửa, họ rất kinh ngạc khi thấy Ninh Vân Tịch đi theo sau Vương Kính Dân.

“Cô ấy là?” Cô giáo Dương hỏi.

“Hôm nay cô ấy là trợ giảng của tôi.” Vương Kính Dân nói.

"Cô ấy liệu có ổn không?" Cô giáo Dương ở phía sau thì thầm.

Các giáo viên khác cũng lo lắng không kém. Họ đều đã nghe nói một chút về thành tích kém cỏi của Ninh Vân Tịch ở trường Sư phạm.

Ninh Vân Tịch đi theo Vương Kính Dân vào phòng học.

Vương Kính Dân quay đầu, thấy cô bình tĩnh thoải mái, không khỏi nhướng mày: Hiếm khi thấy một học sinh sự phạm mạnh mẽ và tự tin đến vậy.

“Nội dung bài giảng lần này của tôi là các tác phẩm của Lão Xá. Trước đó có lẽ đã thông báo tới các em rồi. ” Vương Kính Dân nói