Chương 47: Soạn Bài

Mặc dù tạm thời thay đổi giảng viên, phòng học nhưng nội dung giảng dạy không thay đổi, chủ đề giảng dạy đã được thông báo trước cho sinh viên sư phạm. Ninh Vân

Tịch gật đầu: "Em soạn bài tập rồi."

“Vậy được, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau làm việc và nói với những đứa trẻ này về sáng tác của Lão Xá.” Vương Kính Dân quay người và đi lên bục giảng.

Ninh Vân Tịch ở phía dưới lập tức bận rộn, đem sách giáo khoa cùng giáo án đặt lên bục giảng cho Vương Kính Dân, sau đó đứng ở một góc bên cạnh chờ lệnh , bất cứ lúc nào cũng có thể nghe lệnh.

Các giáo viên khác và những học sinh sư phạm tham gia lớp học đã di chuyển những chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi xung quanh và ở hàng ghế sau của lớp học. Chốc lát lớp học không lớn đã chật kín người.

Vì là thông báo tạm thời, nên học sinh lớp 3 nhìn thấy nhiều giáo viên như vậy cũng có chút lo lắng.

“Cả lớp nghiêm,chúng em chào thầy ạ.”

“Chúng em chào thầy ạ!”

Các học sinh đồng loạt đứng dậy, chào Vương Kính Dân rồi ngồi xuống. Điều này đại diện cho sự bắt đầu của một lớp học.

"Hôm nay, chúng ta sẽ nói về bài học thứ hai của tập thứ mười một trong sách giáo khoa tiếng Trung dành cho học sinh tiểu học, Lâm Hải, tác giả Lão Xá. Tôi luôn nghĩ rằng những đỉnh núi và tảng đá kỳ lạ ở dãy núi Đại Hưng An đã không thể chinh phục được. Lần này tôi có cơ hội nhìn thấy nó và bước vào khu rừng nguyên sinh. Trong khu rừng nguyên sinh, bước trên những chiếc lá thông dày đến vài feet, và tận tay chạm vào những cây cổ thụ đó, phải công nhận rằng cái tên đẹp đẽ này thật thân thiết và dễ chịu."

Cùng với tiếng Vương Kính Dân đọc to, các học sinh bên dưới và tất cả các giáo viên tham gia lớp học đều hồi hộp lật sách giáo khoa sang trang "Lâm Hải".

Tiếng lật sách sột soạt tràn ngập lớp học.

Một số học sinh chậm chạp, một lúc lâu vẫn không lật tới đúng trang.



Ninh Vân Tịch lập tức đứng lên, đi tới đi lui giữa hai hàng ghế trong lớp, nhìn thấy một học sinh không biết trang nào liền đi tới giúp đỡ hướng dẫn.

Đi đến bên cạnh Mạnh Thần Tuấn, cô nhìn thoáng qua, thấy được Mạnh Thần Tuấn đã lật đến trang đó, cô không khỏi thầm gật đầu rồi bước đi.

Mạnh Thần Tuấn quay đầu nhìn bóng lưng của cô, thầm nghĩ: Cô giáo Ninh thần thông quảng đại, quả nhiên giống như lời cô giáo Ninh đã nói, hôm nay học bài Lâm Hải.

“Được rồi, bây giờ tôi muốn nhờ một bạn học tiếp tục đọc to văn bản này.” Vương Kính Dân quét ánh mắt một vòng, quay đầu nhìn tới chỗ Mạnh Thần Tuấn, chỉ vào cậu bé: "Là em, mời bạn học này đứng lên đọc bài.”

Mạnh Thần Tuấn quay đầu lại và thấy Vương Kính Dân đang nhìn mình, nhưng cậu bé không có chút bối rối nào, cậu đứng dậy và cầm cuốn sách bằng cả hai tay. Cậu biết rằng có một đôi mắt phía sau bảo vệ cậu như một thiên thần, và chúng là đôi mắt của cô giáo Ninh, vì vậy không còn gì là đáng sợ.

“Núi Đại Ninh An, chữ núi này…”

Đứa nhỏ này giọng đọc cao, tối qua mặc dù có nói qua một chút, nhưng chắc chắn là có chút hồi hộp, rất nhiều người đang xem. Ninh Vân Tịch yên lặng nhìn bóng lưng cậu bé.

Trên trán Mạnh Thần Tuấn có chút mồ hôi túa ra, hình như cậu nghe thấy có tiếng cười, có tiếng của giáo viên, có tiếng của bạn học. Bình tĩnh, bình tĩnh, cô giáo Ninh đang ở đó nhìn theo cậu.

Cô giáo Ninh đã nói gì? Cô giáo Ninh nói rằng đây là một bài văn hùng tráng, hào hùng, giọng đọc to không có gì sai, nhưng không chỉ mỗi giọng to là được, còn cần có cảm tình trong đó, giống như nhân viên phát thanh trong đài, giọng nói cởi mở, to và giàu cảm xúc.

Nghĩ lại một lúc, hôm qua cô giáo Ninh đã dạy cậu đọc như thế nào?。

“Núi ở đây quả thật nhiều, núi cao, núi thấp, núi dài, núi ngắn, núi ngang, núi chạy dọc, nhưng không ngọn nào gợi cho người ta cảnh nguy nan như mây giăng ngang dãy núi Tần Lĩnh, có biết bao nhiêu là dãy núi.”

Mọi người đều giật mình, kể cả Vương Kính Dân