Chương 2

Chắc lúc nguyên chủ ngã xuống đυ.ng trúng đầu, Điền Ninh ngủ gần nửa ngày vẫn choáng váng. Đúng lúc cũng không có ai để ý tới cô, cô bèn nằm trên giường nghĩ về thân phận cô chỉ biết lơ mơ này. Bây giờ sắp đến cuối thập niên bảy mươi, nguyên chủ cũng tên là Điền Ninh, là cô gái nông thôn thôi học cấp ba, đúng lúc vào tuổi phải lấy chồng, gia đình sắp xếp một mối hôn sự.

Người lớn ngoài phòng cũng bàn bạc chuyện này.

Đối tượng xem mắt là một người đàn ông lớn hơn cô ấy chín tuổi, họ Vu, tên là Vu Thanh Sơn. Anh ta là một quân nhân giải ngũ, mười sáu, mười bảy tuổi đã đi làm lính, tiền đồ trong bộ đội không tệ. Đầu năm anh ta bị thương nghiêm trọng trong nhiệm vụ nên giải ngũ về nhà. Ở thời đại này, quân nhân là hàng giành giật trên thị trường làm mối. Dù cho anh ta giải ngũ, cũng đã tìm một việc làm ở xưởng sản xuất giấy. Anh ta có tiền lương còn có phụ cấp gom góp nhiều năm, chắc chắn cuộc sống tốt hơn nông dân làm ruộng nhiều, người nhìn trúng anh ta không phải số ít.

Điều kiện gia đình của Điền Ninh bình thường, đúng là cô ấy từng đi học, nhưng bản thân gầy yếu, lại có hơi hèn yếu nhát gan, tay không thể nhấc vai không thể gánh, vốn không phải người của công việc. Người ta cưới vợ cũng tìm một người lao động, rất ít người thích kiểu như cô ấy, vì vậy trước khi thôi học thì cũng rất ít người nhớ tới làm mối cho cô ấy.

Điều kiện nhà trai tốt như vậy lại cho cô ấy, vậy nhất định là Vu Thanh Sơn cũng có khuyết điểm gì đó.

Khuyết điểm của anh ta rất rõ ràng, anh ta từng cưới vợ, còn có ba đứa con, hai đứa con trai một đứa con gái. Con trai nhỏ nhất năm nay mới ba tuổi, bề ngoài nói là vợ cả của anh ta đã mất rồi, nhưng thật ra là cô ta không chịu nổi cuộc sống cô quạnh, có quan hệ với thanh niên trí thức muốn về thành phố. Cộng thêm đầu năm Vu Thanh Sơn bị thương có thể trở nên tàn phế, vợ cả đã nhẫn tâm bỏ lại bốn cha con, đến thành phố với thanh niên trí thức.

Vợ bỏ trốn với người ta nói ra mất mặt cỡ nào, nhà họ Vu giải thích với bên ngoài là rơi xuống sông chết chìm, không tìm được thi thể.

Con cái không có mẹ ruột dạy dỗ, người nhà rối bời, cũng là nguyên nhân quan trọng mà anh ta chọn giải ngũ.

Bây giờ sắp đến cuối năm, mẹ Vu suy nghĩ tìm thêm vợ cho con trai, chăm sóc bốn cha con. Bà ấy sinh ba đứa con trai, cũng không thể chỉ chăm sóc mỗi nhà anh ta.

Tìm tới tìm lui, Vu Thanh Sơn tình cờ thấy Điền Ninh, biết cô ấy từng học hành, sau này dạy dỗ con cái không đến nỗi luống cuống, lúc này mới cho người tới nhà họ Điền báo tin.

Việc kết hôn này, ưu và khuyết điểm đều có, Điền Ninh biết nguyên chủ, cũng không thể nói là nguyên chủ. Cô biết “Điền Ninh” nhất định có thể làm rất tốt. Bởi vì, cô từng đọc tiểu thuyết vượt thập niên lấy gây dựng lại gia đình làm nhân vật chính.

Không sai, cô xuyên thành “Điền Ninh”, một nữ chính làm mẹ kế của truyện thập niên.

Dù cho cắn nứt môi, cô cũng không thể không thừa nhận, đây chính xác là sự thật.

Nhưng mà, có chút không đúng.

Trong cốt truyện gốc, Điền Ninh không cam lòng thôi học làm mẹ kế cho người ta. Lúc ra ngoài đi dạo bỗng ngã xuống từ trên gò đất, tự sát mà chết, nữ chính làm mẹ kế xuyên tới.

Nhưng mà bây giờ, người xuyên qua biến thành cô - Điền Ninh.

Đầu của cô càng ngày càng đau, cô không nhớ nổi tình cảnh trước khi nguyên chủ tìm cái chết. Cô xoa huyệt thái dương, chờ đầu óc thoải mái hơn, bụng bắt đầu kêu “ọc ọc”. Khi vừa nóng vừa khát, cô chỉ đành khó khăn xuống giường tìm đồ ăn.

Mở cửa gỗ nhỏ ra, Điền Ninh đã ngửi thấy một mùi hương, là mùi thơm ngọt của bánh bao nóng. Cô giương mắt nhìn, trên cối đá trong sân đặt một cái thúng dài, bên trong đặt bánh bao trộn bột, còn có bánh bao không nhân hai mặt mới ra lò!

Người vừa giúp đỡ trong sân đã không thấy nữa, cô đi rất nhanh. Cô rửa tay trước, cầm lấy một cái bánh bao nóng xốp mềm, ăn rất không khách sáo.

Tay nghề của người làm bánh bao không tệ, mùi vị thơm ngon, cho dù không có rau thì cũng có thể nếm ra mùi vị.