Chương 3

Lý Phượng Anh đi ra từ phòng bếp nhìn thấy cảnh này thì muốn mắng chửi: “Vừa không để mắt tới là con đã ra ăn rồi, con gái lớn từng này còn ham ăn, để người ta nhìn thấy không sợ bị cười nhạo sao!”

Điền Ninh lùi về sau hai bước mỉm cười, thuận miệng nói: “Mẹ, con đói.”

“Con...”

Bà ta có lòng nói thêm đôi câu, không biết nghĩ đến gì đó, nhìn cơ thể nhỏ gầy yếu của cô, tức giận nói: “Vào phòng bếp ăn đi, để chị dâu con nhìn thấy thì nó cũng muốn lấy ăn!”

Cô trả lời giòn giã: “Vâng!”

Ngày mùa đông giá lạnh, Điền Ninh chỉ mong đến phòng bếp trông bếp. Cô thầm chế giễu bản thân có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, đồng thời thở dài thật sâu.

Qua một ngày thiếu ba trưa, đi một bước nhìn một bước vậy.

Lý Phượng Anh khó hiểu nhìn bóng lưng của con gái nhỏ, bà ta cũng không nhận ra có gì không đúng, chút sợ hãi trong lòng bà ta dần dần biến mất. Con gái nhỏ sinh ra giống như mèo con, trong nhà đều cảm thấy không nuôi sống được. Lúc mẹ chồng còn trẻ sinh đứa con gái cũng không sống nổi, thích cháu gái nhỏ giống bà ấy, từng bế cô đi nuôi như bảo bối, bà ta cũng lười bận tâm.

Nhưng cuối cùng đã nuôi mười mấy năm, nếu hôm nay cô thật sự nghĩ quẩn mà chết, người nhà hoảng sợ cỡ nào. Cô gái này đi học ngốc luôn rồi, thi cử không có thành tựu còn không mau đi lấy chồng, ở nhà chỉ khiến người ta chê cười thôi!

Lý Phượng Anh thở hồng hộc chuyển một giỏ bánh bao vào nhà chính. Sắp năm mới, trong tháng giêng không được dùng dao, đây là lương thực hơn nửa tháng của một gia đình lớn, để ở bên ngoài người ham ăn kia có thể ăn nửa giỏ.

“Haizz, cái nhà này không có ai đỡ lo...”

Từ xa, Điền Ninh cũng nghe thấy tiếng than phiền này. Cô ăn xong bánh bao, uống thêm nửa bát nước vẫn lửng dạ. Trong lòng bếp truyền ra một mùi hương, cô cầm gậy nhóm lửa gạt ra thấy bốn củ khoai lang vùi bên cạnh đống lửa, bèn đào ra vừa bóc vỏ vừa thổi.

Lúc này, Lý Phượng Anh đi ra từ nhà chính không nói cô ham ăn nữa, khoai lang trong nhà vẫn đủ ăn, không tính là thứ gì tốt.

“Con không sao chứ?”

“Dạ?”

Lý Phượng Anh không nhịn được nói: “Dạ cái gì mà dạ, mẹ nói hôm nay con ngã, không sao chứ?”

Điền Ninh xoa đầu, đầu óc hơi âm ỉ đau, giơ tay lên sờ thì chỉ có chút bụi đất lục tìm ra từ trên đầu. Là phương pháp dân gian của người nhà quê, sứt trầy da thì tìm nắm đất vàng đắp lên cầm máu, chịu đựng chút cũng sẽ trôi qua.

Người nhà họ Điền cũng không đưa cô đi khám bác sĩ.

“Con không sao.”

Nguyên nhân nguyên chủ thôi học là bởi vì người bà nội thương yêu cô ấy đã mất sau thu hoạch vụ thu năm nay, trong nhà không muốn để cô ấy lên cấp ba. Bởi vì từ nhỏ nguyên chủ đã được đối xử không giống cô gái cùng tuổi, bỗng dưng bị đánh trở về nguyên hình. Tiểu Điền Ninh không chịu đựng nổi sự chênh lệch này, người nhà định cho cô ấy lấy chồng, mà chàng trai cô ấy thích thầm thời thanh xuân vẫn đang học cấp ba. Sự mất mát của cô ấy đạt đến đỉnh điểm nên cô ấy lựa chọn tự sát.

Đáy lòng Điền Ninh uất ức, nhưng nó không thuộc về tâm trạng của cô. Sau khi cô cúi đầu che giấu nước mắt, cô máy móc cắn khoai lang nướng.

Cô phải sống.

“Mẹ đun nước nóng, buổi tối con tự tắm. Ăn tết mặc sạch sẽ, đừng để người ta chê cười, biết chưa?”

“Vâng.”

Lý Phượng Anh cũng quen sự ít nói của cô, nhất là sau khi mẹ chồng bà ta mất, tính tình của cô càng kỳ lạ.

Tuy nói là bà ta sinh đứa con gái này, ngoại hình cũng giống bà ta, nhưng sau khi sinh thì bị mẹ chồng bế đi nuôi, giống như là đặc biệt sinh cho mẹ chồng. Bà cụ vừa mất, như mang theo hồn của cô đi, bà ta nghĩ tới điều này thì luôn buồn bực không có lý do.

“Con đừng gây chuyện cho mẹ, người nhà nuôi con lớn như vậy, con không nói hiếu thuận với bố mẹ, chỉ nghĩ đến đi học. Nếu con đi học tốt, thi vào đại học cho mẹ cũng tốt, nhưng trong lớp cũng không được xếp thứ hạng thì còn học làm gì? Con cảm thấy bà nội đối xử tốt với con, dạy con kiêu ngạo. Bà ấy chỉ muốn mình vui vẻ, bây giờ duỗi hai chân nằm dưới đất rồi, còn có thể để ý con sao?”