Chương 26

Sẵn ra ngoài, Cố Kim Thủy liền tiện đường đi đến nhà mẹ đẻ Lương Dĩnh, cũng chính là nhà cũ nhà họ Lương trước đây.

Thời dân quốc, nhà họ Lương là gia đình vô cùng giàu có, trong nhà làm mấy nghề như dệt may, mở tiệm đá quý, trong đó tiệm đá quý là cửa hàng kiếm được nhiều tiền nhất, trong nhà có tám tiệm vàng, sau đó vì thời cuộc biến động, làm ăn khó khăn, tám cửa hàng vàng cũng lần lượt đóng cửa.

Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, nhà cũ nhà họ Lương là một căn nhà lớn ba gian ba sân chính hiệu, trước đây quai cửa còn được làm bằng vàng.

Tối qua, hai vợ chồng Lương Dĩnh và Cố Kim Thủy đã bàn bạc với nhau.

Chuyện của Lương Nhân Nghĩa, nhắc nhở Lương Dĩnh một việc.

Lương Dĩnh nhớ rõ, năm cuối cùng cha cô ấy qua đời, ông thường tránh mặt mọi người nói với cô ấy, ông đã để lại một số đồ trong nhà, giấu ở chỗ cô ấy thường chơi hồi nhỏ, nói Lương Dĩnh nếu sau này có gặp khó khăn, thì cứ tìm trong nhà.

Trước kia Lương Dĩnh không hề nhớ đến chuyện này.

Năm đó thật sự quá hỗn loạn, lúc trở về, cô ấy phát hiện cha mình đã qua đời, Hồng Vệ Binh lục soát, đập phá đồ đạc khắp trong nhà, một gia đình tốt đẹp chớp mắt liền tan vỡ.

Sau đó cô ấy lại bị đánh giá là xuất thân không tốt, mười mấy năm qua, nếu không phải có nhà họ Cố che chở, Lương Dĩnh không dám nghĩ bây giờ mình sẽ ra sao.

Cố Kim Thủy thân thủ nhanh nhẹn, vòng ra đằng sau căn nhà, tìm được một góc liền trèo tường vào.

Hiện tại căn nhà này được chính quyền quận trưng dụng làm văn phòng, hôm nay là mùng một, trong nhà không có mấy người, chỉ có một ông già ở văn phòng phía trước đang nghe kể chuyện.

Cố Kim Thủy đi dạo một vòng, tìm được một cây hòe ở góc tây bắc sân sau.

Anh nhìn kỹ, xác nhận đất xung quanh cây hòe không có dấu vết bị người khác động vào, trong lòng yên tâm, lại đi thêm một vòng nữa để ghi nhớ bố cục rồi ra ngoài.

Lúc này cũng đã qua mười hai giờ.

Vừa đi đến gần khu tập thể, một tay Cố Kim Thủy đút túi, tay còn lại xách chiếc bánh ngọt vừa mua ở cửa hàng bách hóa, từ xa đã nhìn thấy Tống Mỹ kéo một người quen đi vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Cố Kim Thủy vốn không định xen vào, nhưng chân trước vừa nhấc, anh đã nghe thấy tên mình.

"Muốn tính kế Cố Kim Thủy, làm gì dễ như vậy."

Tóc tai Trương Đại Bưu bóng loáng, đầu giống như mới bị trâu liếʍ qua, hai mắt xấu xa nhìn Tống Mỹ: "Cố Kim Thủy không phải kẻ dễ bắt nạt, giúp cô rồi, tôi sẽ được lợi ích gì đây."

"Anh Bưu, nói vậy, Cố Kim Thủy chỉ là cái rắm với anh!"

Tay Tống Mỹ vỗ lên ngực Trương Đại Bưu: "Nói thật, ở đây chỉ có anh là có bản lĩnh nhất, nhưng anh xem, mấy vụ làm ăn tốt đều bị Cố Kim Thủy cướp mất, ngày nào anh ta cũng kiếm được tiền, anh ở bên cạnh chỉ biết nhìn mà tức, em cũng thấy không phục giùm anh."

Không phải Trương Đại Bưu không biết con đàn bà này đang lợi dụng mình, nhưng những lời cô ta nói đều găm trúng tim đen của gã.

Mười lăm tuổi Trương Đại Bưu đã ra ngoài lăn lộn, nhưng chưa được mấy năm, Cố Kim Thủy cũng ra ngoài, anh lăn lộn còn tốt hơn gã, danh tiếng trong giới cũng lớn hơn gã. Đừng thấy ngày thường Cố Kim Thủy chỉ dẫn theo hai người Sơn Hổ và Đậu Tử, thực ra, không ít người trong giới đều sẵn sàng đi theo Cố Kim Thủy, ai cũng biết Cố Kim Thủy là người kiếm ra tiền, hơn nữa còn rất hào phóng.

Trương Đại Bưu vẫn luôn âm thầm không phục trong lòng.

Lần này bắt được cơ hội tính kế Cố Kim Thủy, gã thật sự động lòng.

"Vậy cô nói đi, bây giờ cô định làm gì đây?"



"Kim Thủy về rồi."

"Ồ, bánh gato đấy à?"

Dọc đường đi qua khu tập thể, Cố Kim Thủy chào hỏi hàng xóm không ít lần, Cố Ngân Tinh nghe thấy tiếng động, vội vàng nhảy dựng lên: "Mẹ, anh hai về rồi, chúng ta ăn cơm đi."

Cố Kim Thủy vào nhà, vẻ mặt như thường, không nói thêm lời nào.

...

Mùng năm tháng Giêng.

Trong thành phố Bắc Kinh, mọi người lục tục đi làm trở lại, người đi làm thì đi làm, người ra ngoài thì ra ngoài.

Hiện tại Hà Xuân Liên vẫn đang nghỉ đông, ở nhà chăm sóc cháu.

Bà vừa đẩy nôi vừa đan len, nhìn sợi len màu hồng phấn, hiển nhiên là đang đan áo len cho Cố Ưu Tư.

Sơn Hổ và Đậu Tử đã đến.

Trước khi ra ngoài Cố Kim Thủy còn vào phòng bế con gái một cái: "Ồ, qua năm mới lại nặng thêm rồi."

Cố Ưu Tư vung vẩy bàn tay mập mạp, tức giận.

Ai nặng thêm chứ.

Rõ ràng người ta mập lên vì bú sữa mà.

Cố Kim Thủy không nhịn được cười, cố ý nói: "Nhị Nữu giống như nghe hiểu được mọi người nói chuyện vậy."

Cố Ưu Tư nắm chặt tay.