Chương 4

Lời này vừa vang lên.

Chẳng những vợ chồng Lương Dĩnh sững sờ, mà ngay cả Cố Ngân Tinh cũng ngây người.

Cố Ngân Tinh trợn mắt há hốc nhìn Cố Ưu Tư.

Hiện tại Cố Ưu Tư thật sự sốt ruột đến mức hận bản thân không thể mở miệng nói chuyện ngay và luôn.

Nhưng cô chỉ mới tám tháng tuổi, răng còn chưa mọc, nói gì đến nói chuyện.

Cố Ưu Tư chỉ có thể cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu với Cố Ngân Tinh.

"Cô hai, cô thật sự không thể gả cho người đàn ông này được, chú ta đã có vợ con ở đội sản xuất Vân Nam từ lâu, vì để trở về thành phố chú ta đã vứt bỏ vợ con, không những không muốn đưa sính lễ lúc cưới cô, mà sau khi kết hôn chú ta còn định bán công việc của cô để trả nợ!!!"

Nếu Cố Ngân Tinh cảm thấy những lời trước đó có thể là do mình nghe nhầm.

Thì khi nghe đến đội sản xuất tỉnh Vân Nam, Cố Ngân Tinh có hơi ngồi không yên nữa —— Trần Thất Văn thật sự làm trong đội sản xuất Vân Nam bảy năm mới quay lại thành phố, năm nay anh ta ba mươi mốt, trước kia Cố Ngân Tinh đã từng hỏi vì sao Trần Thất Văn không kết hôn, lý do Trần Thất Văn đưa ra là không muốn kết hôn ở vùng nông thôn.

Lúc đó Cố Ngân Tinh không nghĩ nhiều, dù sao cũng có mấy người thành phố tiêu chuẩn cao, không muốn cưới người dưới quê.

Nhưng không ngờ...

Cố Ngân Tinh lập tức tức đến mặt mày đỏ bừng, gân xanh trên cổ nổi hết lên, mắt thấy sắp nổi cơn tam bành.

Hà Xuân Liên đè tay con gái xuống, mỉm cười rót rượu cho cha Trần mẹ Trần và Trần Thất Văn: "Nấu nướng gì đó cũng dễ nói, thật ra tôi nghĩ Ngân Tinh nhà chúng tôi học nấu cơm cũng không phải chuyện xấu."

Mẹ Trần nghe thấy câu này, trên mặt mới nở một nụ cười.

Cha Trần im lặng, chỉ cúi đầu uống rượu.

Thím Tôn thấy thế vội vàng khuấy động bầu không khí: "Không phải sao, theo tôi mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, quan trọng là vợ chồng son hòa thuận, sau đó nhanh chóng định ra ngày lành, tương lai sinh ra một thằng nhóc mập mạp."

Trần Thất Văn nghe thấy lời này, trên mặt lộ ra vui mừng, nhìn về phía Cố Kim Thủy.

Hà Xuân Liên mỉm cười: "Thím Tôn nói đúng, nhưng nói thật tôi thật sự không nỡ gả con gái đi, con gái út của tôi là người hiểu tôi nhất, nếu nó lập gia đình, trong lòng tôi cũng khá khó chịu."

"Chắc chắn rồi, chúng ta làm mẹ một tay phân một tay nướ© ŧıểυ nuôi con khôn lớn, ai gả con gái mà không đau lòng chứ."

Thím Tôn vẫn rất khéo léo, nói: "Huống chi con gái út nhà chị còn xinh đẹp như vậy, nhưng trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, con gái lớn cũng không giữ lại được, chị yên tâm, nhà họ Trần là người tốt, Thất Văn lại càng có tiền đồ, sau này chắc chắn sẽ cho con gái chị hưởng phúc.”

"Hưởng phúc cái rắm, cô hai vừa vào cửa là ngay cả công việc cũng không còn, hơn nữa còn phải làm việc hầu hạ nhà chú ta, tên Trần Thất Văn này lại có bệnh, chú ta rất thích bạo hành phụ nữ trong gia đình!"

Ánh mắt Hà Xuân Liên dần trở nên lạnh lùng.

Bà cầm ly rượu, thản nhiên gắp cho Cố Ngân Tinh một cái đùi gà: "Hưởng phúc cũng là chuyện của sau này, tôi chỉ muốn hỏi bên phía nhà họ Trần định đưa bao nhiêu sính lễ thôi."

Hà Xuân Liên vừa nói xong, phòng khách lập tức trở nên yên lặng.

Cha Trần nhìn mẹ Trần, đặt đũa xuống.

Mẹ Trần ngẩng đầu: "Thời đại nào rồi mà còn đưa sính lễ, bà thông gia à, nhà chúng tôi không định đưa sính lễ."

Đám người Cố Kim Thủy đồng thời nhìn về phía mẹ Trần.

Lương Dĩnh ngạc nhiên cúi đầu nhìn con gái trong lòng Cố Kim Thủy, lại nhìn sang nhà họ Trần.

Những gì bọn họ nghe được đều là thật sao?!