Chương 5

Mẹ Trần vẫn đang huyên thuyên về chuyện gái tốt thì không nên đòi sính lễ, Cố Ngân Tinh gả vào nhà họ Trần bọn họ, sau này sẽ được hưởng phúc lớn.

Bà ta hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của người nhà họ Cố, hoặc là có nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thấy.

Thím Tôn thấy cả nhà họ Cố đều sa sầm mặt mày, vội vàng kéo tay áo mẹ Trần: "Chị Trần nói đùa thôi, sao có thể không cho sính lễ được chứ, huống chi Ngân Tinh còn là cô gái xinh đẹp có công việc, ai cưới về cũng phải cười thầm trong bụng."

Lời này là thật.

Cố Ngân Tinh thích ăn mặc, trẻ trung lại xinh đẹp, còn là y tá ở bệnh viện, hai năm nay cũng không ít người giới thiệu đối tượng cho cô ấy.

Chẳng qua tiêu chuẩn Cố Ngân Tinh cao, lại cứ nhất quyết phải gả cho người có điều kiện thật tốt.

Mẹ Trần bĩu môi: "Điều kiện của cô ta có tốt đến đâu cũng không thể tốt bằng con trai tôi, con trai tôi là cán bộ Cục Quản lý Đất đai, hơn nữa còn là sinh viên đại học, lãnh đạo của con trai tôi đã nói sẽ đề bạt nó, nếu không phải lãnh đạo không có con gái, làm sao con trai tôi có thể để mắt đến con gái chị ta chứ."

Đã nói đến mức này, như vậy cũng không cần phải nói chuyện thêm nữa.

Hà Xuân Liên đặt đũa xuống: "Nếu đã như vậy, nhà họ Cố chúng tôi không có phúc phận này, Ngân Tinh nhà chúng tôi cũng không dám làm lỡ chuyện con trai nhà bà đi tìm con gái lãnh đạo nữa, thím Tôn, tôi thấy, chuyện này thôi đi vậy."

Thím Tôn trợn tròn mắt, há hốc miệng, nửa ngày cũng không biết nên nói gì cho phải.

Nhà họ Trần bên cạnh cũng ngây người ra.

Mẹ Trần vốn định ra vẻ ta đây một chút, thể hiện con trai mình được nhiều người theo đuổi, dằn mặt nhà họ Cố, không ngờ nhà họ Cố lại thẳng thắn như vậy, trực tiếp từ chối luôn.

“Thôi thì thôi, bà tưởng con trai tôi thiếu con gái bà thì sẽ không lấy được ai à, chúng ta đi."

Mẹ Trần hùng hổ, trực tiếp kéo con trai bỏ đi, cha Trần nhìn người nhà họ Cố sa sầm mặt mày, không biết nên nói gì, thở dài một tiếng rồi đuổi theo.

"Này, cái này..." Thím Tôn khóc không ra nước mắt, vốn dĩ nếu hôm nay bàn chuyện cưới xin thành công, bà ấy tối thiểu cũng có thể lấy được mười đồng tiền mừng: "Chị Hà này, sao chị lại nóng nảy như vậy chứ, điều kiện của Thất Văn tốt như thế, tiền lương mỗi tháng của của nó cũng không hề ít đâu."

Hà Xuân Liên biết thím Tôn có ý tốt, bà rót cho thím Tôn một ly rượu: "Thím Tôn, người một nhà chúng tôi cũng không nói dối thím, điều kiện của Trần Thất Văn đúng là không tệ, nhưng thím xem thái độ vừa rồi của bọn họ đi, có giống như muốn bàn chuyện cưới xin tử tế không?"

Thím Tôn uống một ngụm rượu, thở dài.

“Nhà họ Trần này cũng hơi quá đáng thật..."

Tiễn thím Tôn đi, Cố Ngân Tinh lập tức nổi cơn tam bành.

Cô ấy dậm chân chỉ ra ngoài, nói: "Mẹ, cái tên Trần Thất Văn kia đúng là đồ khốn nạn!"

"Nói nhỏ thôi!" Hà Xuân Liên đi tới cửa, vén rèm lên nhìn, trước cửa nhà họ Tống ở sương phòng phía đông có người rụt cổ lại, hiển nhiên vừa nãy đang nghe lén, bà đóng cửa, xoay người lại: "Chị nói to lên nữa đi, để nhà họ Tống bên cạnh cũng nghe được chuyện cười luôn đi."

Cố Ngân Tinh bĩu môi, cô ấy nhìn cháu gái một cái, sắc mặt vui mừng lúc trước biến mất không còn dấu vết: "Vậy chuyện hôn sự của con bây giờ làm sao đây?"

Hôn sự của cô ấy và Trần Thất Văn trước đó đã bàn bạc gần xong, cơ bản là cả khu tập thể và bệnh viện đều biết.

Nếu phải huỷ bỏ, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo.

Nhưng nếu kêu cô ấy nhịn nhục chuyện này, gả cho Trần Thất Văn, vậy thì tuyệt đối không thể nào.

"Chuyện này không thể vội vàng được, mẹ không để cho chị chịu thiệt đâu."