Chương 23:

“Đoàn trưởng, chúng tôi cũng không có ý này...”

“Vậy thì là ý gì, không phải các anh cảm thấy hình tượng của Diệp Ninh không tốt, cho nên mới từ chối cô ấy sao?” Lâm Thanh hỏi ngược trở lại.

Lý Kiến Hoa chột dạ đảo mắt đi, nhỏ giọng nỉ non nói: “Hình tượng của cô ấy không phải không tốt, mà là quá kém. Ngày nào đoàn văn công của chúng ta cũng phải biểu diễn, phải đối mặt với rất nhiều người. Không nói đến chuyện chọn tất cả các thành viên đều phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng phải suy xét đến ánh mắt của người xem đúng không.”

“Hẹp hòi! Suy nghĩ của các cô thật sự là vừa hẹp hòi lại vớ vẩn!” Lâm Thanh lại quát lớn, trực tiếp nổi giận: “Bắt đầu từ lúc nào mà đoàn văn công chúng ta đã định nghĩa là phải dùng sắc đẹp để bày ra cho người khác xem hả? Đến bây giờ tôi mới biết thì ra các anh vẫn luôn suy nghĩ như thế! Đoàn văn công của chúng ta có thể phát triển đến bây giờ, tất cả đều là dựa vào việc chúng ta tuyển dụng người có tài năng. Nếu chỉ nhìn sắc đẹp, vậy cứ bày một đống bình hoa xinh đẹp lên sân khấu là được rồi, cần gì đến kỹ năng chuyên nghiệp chứ!”

Lần này Lâm Thanh thật sự nổi giận, cổ cũng loáng thoáng nổi lên chút gân xanh.

Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ đều mím chặt khóe môi.

Bọn họ đương nhiên biết dựa vào thực lực diễn tấu dương cầm mà Diệp Ninh vừa biểu diễn ra, muốn gia nhập đoàn văn công hoàn toàn không có vấn đề, sự phản đối của bọn họ vốn dĩ đã mang theo thành kiến về sắc đẹp, cho nên hiện tại đương nhiên cũng không thể nào cãi lại được.

Với lại còn có một chuyện rất quan trọng, bắt đầu từ nửa năm trước, từ khi dương cầm gia của đoàn văn công bị bệnh thì bọn họ vẫn không thể nào tìm được dương cầm gia nào đủ tài năng, sự xuất hiện của Diệp Ninh thật sự rất đúng lúc.

“Đoàn trưởng, vậy ý của cô là...”

Vtq chờ Lâm Thanh nói xong, cẩn thận hỏi ý.

Thật ra không cần hỏi thì bọn họ cũng đã biết được rồi.

Lâm Thanh cũng không trả lời trực tiếp mà lại đưa quyền quyết định lại cho hai người bọn họ: “Các anh cảm thấy thế nào?”

...

“Diệp Ninh, cô đứng lại đó cho tôi!”

Vương Hinh Tuyết khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân của Diệp Ninh.

“Cô, cô, cô, sao cô lại biết đàn đàn dương cầm thế?”

Cô ta còn chưa ổn định hơi thở đã lập tức nổi giận ép hỏi.

Dáng vẻ như muốn ăn thịt người kia giống như chuyện Diệp Ninh biết đàn đàn dương cầm là một chút đáng giận gì lắm vậy.

Diệp Ninh hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Diệp Ninh của trước kia đương nhiên sẽ không, nhưng mà cô của hiện tại thì từ khi còn nhỏ đã bắt đầu học qua đủ loại nhạc cụ, tuy rằng cuối cùng cô cùng không phát triển theo phương diện này, nhưng mà chút tài năng đó tuyệt đối cũng đủ xài ở thời đại này rồi.

Vương Hinh Tuyết nhíu chặt hai hàng lông mày lại như bánh quai chèo, nói: “Vì sao cô không nói cho tôi biết?”

“Vì sao tôi phải nói cho cô biết? Với lại từ trước đến giờ cô cũng chưa hỏi tôi!”

Diệp Ninh cảm thấy hiện tại cô đã rất dễ thỏa mãn, nhìn thấy dáng vẻ tức muốn hộc máu của Vương Hinh Tuyết, cô lại cảm thấy có chút sung sướиɠ.

Phải biết rằng, nếu là trước đây, cô sẽ không bao giờ bị loại người này ảnh hưởng đến.

“Tôi...” Vương Hinh Tuyết bị chặn họng á khẩu không trả lời được.

Cho dù đánh chết cô ta thì cô ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyến một con mụ mập có xuất thân từ một nơi hẻo lánh nghèo nàn lại sẽ biết đàn đàn dương cầm.

Diệp Ninh nói xong tiếp tục bước về phía trước.

Vương Hinh Tuyết giận đến mức ngực liên tục phập phồng lên xuống, nhưng mà cô tình lại không thể trở mặt với Diệp Ninh ngay được, chỉ đành phải đuổi theo lần nữa.

“Diệp Ninh, tôi không có ý xem thường cô, chỉ là quá kinh ngạc, dù sao chúng ta cũng là bạn thân nhất của nhau mà.”

Diệp Ninh thầm châm biếm trong lòng, xem ra con nhỏ này còn có tính toán xấu xa gì khác nữa.

Vương Hinh Tuyết vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Ninh: “Cũng chính vì chúng ta là bạn thân nhất của nhau, cho nên tôi mới phải khuyên cô vài câu. Nếu anh Cố đã tìm cho cô công việc dọn vệ sinh từ trước rồi thì cô cứ đồng ý luôn đi. Muốn đi vào đoàn văn công làm việc thật sự không phải dễ dàng như thế, cô đừng tưởng rằng hôm nay cô đàn dương cầm, nhưng trong đoàn văn công có rất nhiều người biết đàn dương cầm, nếu không thì bọn họ cũng đã không bảo cô quay về chờ thông báo rồi, đây rõ ràng là đang muốn từ chối cô.”

Cô ta nói một cách chắc nịt, lộ ra vẻ mặt thật lòng suy nghĩ vì Diệp Ninh.

“Thế sao?” Diệp Ninh nhìn về phía cô ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.