Chương 26: Tai Lục Tư Đình đỏ lên (6)

Bạch Vi liếc nhìn đồng hồ, còn 13 phút nữa là hết giờ làm, chắc là viết nốt một bức thư này thì có thể tan làm rồi.

"Tiểu Đào, gần đây thế nào rồi, ở nhà có vất vả lắm không? Nếu như không đủ tiền tiêu thì cứ phát điện báo một tiếng cho anh biết, anh sẽ gửi tiền cho cả nhà."

"Gần đây tương đối bận rộn, chắc là anh không có thời gian trở về thăm mọi người, thế nhưng trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến em."

Cùng với lời nói của người đàn ông da ngăm, động tác đặt bút của Bạch Vi càng lúc càng chậm dần.

Sao cô... Nghe thấy có gì đó không ổn lắm nhỉ?

Giọng điều này, nội dung này, e rằng không phải gửi thư cho bạn bè bình thường đâu?

Nhưng người đàn ông này vừa mới viết thư cho bà xã ở nhà mà!

"Tiểu Đào, đã lâu ngày không gặp, em có nhớ anh không? Khi anh không có ở nhà, tối đi ngủ nhớ phải đóng cửa thật kỹ đấy, một mình em nuôi con gái vất vả, nếu có chuyện gì thì phải nói cho anh biết nhé."

"Đừng sợ phiền, trước kia anh có lỗi với em, không thể cho em một danh phận rõ ràng, giờ đây em và con gái chỉ có thể dựa vào mình anh thôi."

Bạch Vi nhìn người đàn ông vẫn liên tục thao thao bất tuyệt một cách khó tin, trong lòng tràn đầy khϊếp sợ.

Cô nghe thế thì hiểu ra, chỉ sợ rằng cô gái tên là Tiểu Đào kia chính là người yêu cũ của người nọ.

Người đàn ông này đã có vợ có con, phải nhờ vợ mình chăm sóc cho cha mẹ già trong nhà, chuyện học hành của con cũng bảo vợ phải để ý chăm lo.

Ngay cả chuyện ruộng nương trong nhà, cũng phải dựa vào một mình người vợ.

Đến lúc này, Bạch Vi mới nhận ra, trong lá thư đầu tiên, người đàn ông này hỏi nhiều về tình hình cha mẹ già với con cái ở nhà, hoặc là về số tiền kiếm được, rất ít hỏi đến vợ.

Nhưng nếu xem lại lá thư thứ hai, lời lẽ đã lớn mật hơn rất nhiều, người đàn ông da ngăm này hoàn toàn không ngay thẳng chất phác như vẻ bề ngoài!

Rõ ràng đã có gia đình rồi mà vẫn lén lút mập mờ với người yêu cũ, thậm chí hai người còn có một đứa con gái nữa, thật đúng là để cho người ta mở rộng tầm mắt.

Bạch Vi sốc quá, quên mất cả việc viết chữ.

Người nọ thấy Bạch Vi dừng lại, không khỏi thúc giục: "Cô ngớ ra làm gì, mau viết tiếp đi chứ."

Bạch Vi hít sâu một hơi, đặt bút viết tiếp.

Đó là công việc của cô, cô không thể từ chối được.

"Tiểu Đào, em đợi anh nhé, chờ anh xong mấy công việc này, sẽ lập tức về thăm em với con gái ngay."

Theo những nét chữ cuối cùng, người đàn ông nói xong cũng trả tiền, đội mũ rơm rồi rời khỏi bưu điện.

Nhìn bóng dáng đó khuất sau cánh cửa, Bạch Vi vẫn có chút chưa bình tĩnh nổi.

Gã đàn ông này không hề biết nhục chút nào sao?

Lá thư đầu là gửi cho vợ ở nhà, lá thứ hai lại viết cho người yêu cũ.

Hơn nữa, trước mặt người ngoài viết thư giúp, anh ta còn cứ làm như đây là chuyện đương nhiên, vậy mà không hề xấu hổ chút nào luôn?

Vợ của người đàn ông đó thật là đáng thương.

Bạch Vi liếc nhìn đồng hồ treo tường, cô hết ca làm việc rồi.

Không nói rõ được suy nghĩ trong lòng, Bạch Vi dọn dẹp đồ đạc rồi ra về, cách cửa bưu điện không xa, có một chiếc xe quen thuộc đang đậu đó.

Ngay khi mở cửa xe, một làn hương hoa quế mật ong thoang thoảng bay ra, bụng cô đột nhiên kêu lên.