Chương 41: Cầm trong tay hơn 2000, chuẩn bị kinh doanh (2)

Tuy nhiên, bây giờ tại cái thời đại này, cô nên kinh doanh gì mới được đây?

Ra biển kinh doanh?

Không được, cô là một người phụ nữ vừa mới kết hôn, e rằng không thể rời khỏi đây. Hơn nữa những người dám ra khơi ở thời đại này đều vô cùng quyết đoán và đầy thủ đoạn. Nếu như ở đời sau thì chắc chắn họ cũng là chủ xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy.

Thật ra thì Bạch Vi cũng không có nhiều tham vọng cao cả, cô chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để sau này có thể nghỉ hưu sớm thôi.

Hay là làm công việc cũ đi.

Trước kia Bạch Vi mở một cửa hàng đồ trang sức, cô cũng đã từng tự làm trang sức. Tầm nhìn của cô đi trước nơi đây mấy chục năm, cô không sợ những thứ mình làm ra sẽ không có thị trường tiêu thụ.

Nghĩ đến đây, hai mắt Bạch Vi sáng lên, vẻ mặt hơi kích động.

Có điều nếu như cô muốn kinh doanh, liệu người nhà có đồng ý hay không đây?

Trong thời đại này, người người nhà nhà ai cũng muốn đi làm công.

Ví dụ như làm việc tại các cửa hàng trên cao ốc, hay làm việc tại các bưu điện địa phương, nói ra thì rất tự hào, bởi vì dù sao đó cũng là những công việc làm ăn ổn định.

Bây giờ nếu Bạch Vi nói cô muốn từ bỏ công việc ổn định ở bưu điện với mức lương năm mươi đồng hàng tháng, chuyển hướng sang kinh doanh đồ trang sức, cha mẹ cô nhất định sẽ không đồng ý.

Cha mẹ đều đã lớn tuổi, vô cùng hài lòng với công việc của cô ở bưu điện, Lục Tư Đình lại là một quân nhân, chỉ sợ chưa chắc anh đã hiểu ý định của cô.

Nghĩ đến đây, Bạch Vi đột nhiên rầu rĩ.

"Vi Vi?"

"Vi Vi?"

Lục Tư Đình gọi mấy lần liên tiếp, mới thấy Bạch Vi hoàn hồn, sững sờ nhìn về phía anh.

"Nóng quá à? Đừng nôn nóng, chúng ta sẽ về nhanh thôi." Lục Tư Đình nhẹ giọng an ủi, dẫn Bạch Vi đi vào một con đường nhỏ, hơn nữa chỉ đi trong nơi râm mát.

Bạch Vi mỉm cười, nắm tay Lục Tư Đình chặt hơn.

Buổi trưa quá nóng, sau khi trở về, hai người ngủ trưa, buổi chiều mới đến chỗ của ba mẹ Lục Tư Đình.

Hoàng Nguyệt Nha đã sống ở đây khá lâu, trong sân trồng rất nhiều thứ.

Phần lớn là là các loại rau củ cải có thể ăn được, bên kia dùng đất vây lại thành một vườn hoa nhỏ, trông vài loại hoa.

Là người nhà của quân nhân, Hoàng Nguyệt Nha sống từ căn nhà bằng đất với Lục Chính Hoa cho đến căn biệt thự hai tầng bây giờ, bà ấy cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho ngôi nhà này.

Bởi vì hôm qua Lục Tư Đình kết hôn nên cả gia đình đều ở cùng một chỗ, chưa đi đâu cả.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Vi về nhà ăn cơm với tư cách là một thành viên trong gia đình này.

Sau bữa tối, mọi người nói chuyện rất nhiều, mãi đến khi màn đêm buông xuống, Lục Tư Đình và Bạch Vi mới chuẩn bị về nhà.

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên giường, Bạch Vi nói: "Em có chuyện muốn thảo luận với anh.”

"Chuyện gì vậy?"

"Sính lễ anh đưa rất nhiều, cộng thêm ba mẹ em cũng cho một ít, khoản tiền này nếu cứ giữ trong tay thì không thể sinh lời. Em nghĩ, hay là lấy ra để kinh doanh, anh thấy thế nào?”

Bạch Vi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh, "Nếu em muốn kinh doanh thì trước tiên em phải nghỉ việc ở bưu điện."

Công việc ở bưu điện là một công việc ổn định, bao nhiêu người tranh cướp nảy lửa cũng không giành được, nhưng Bạch Vi lại muốn từ bỏ?