Chương 33: Mùi Thơm Đậm Đà 1

Vu Tình nhìn cô gái bị mẹ của cô ấy kéo đi kia, trong lòng có chút nghi hoặc, suy nghĩ một phen cô mới biết cô gái đó là ai.

Nghĩ đến cô gái kia, lại so sánh với Trương Quế Hoa, Vu Tình có chút buồn bực, mắt nhìn người của thằng hai chẳng lẽ có vấn đề à.

Vừa nhìn đã thấy cô gái kia xinh đẹp hơn Trương Quế Hoa rất nhiều.

Sắc mặt Từ Hiếu Minh từ sau khi gặp Từ Tú Lan cũng có chút không đúng, về đến nhà, sự hào hứng cũng không còn bao nhiêu.

Nhưng Vu Tình lại không chú ý đến.

Đến nhà thì để toàn bộ rau dại vào một chỗ, rồi cầm vào trong phòng bếp.

“Mẹ, sao ở đây còn có một con gà rừng này!” Trương Quế Hoa nghe thấy mấy người Vu Tình trở về lập tức đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy con gà rừng ở trong sân, vẻ mặt hưng phấn.

Sau đó nghiêng đầu nhìn Vu Tình ở trong phòng bếp lấy lòng nói: “Mẹ, buổi tối chúng ta làm thịt con gà này ăn đi, đã hai tháng rồi con chưa được ăn thịt. Ngay cả đứa nhỏ trong bụng con cũng đã rất lâu chưa được ăn thịt, cháu trai này của mẹ đã sớm thèm rồi.”

Vu Tình lười phản ứng với cô ta, cô rất phóng khoáng.

“Em dâu, mẹ chúng ta đã nói tối nay sẽ ăn thịt gà rồi.” Lý Mai khẽ nói.

Trương Quế Hoa vừa nghe khóe miệng đã nhếch ra đến sau tai, nghĩ đến buổi tối được ăn thịt gà rừng, không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.

“Thằng cả, con thịt con gà rừng này đi.” Vu Tình nhìn Từ Hiếu Nghĩa ở một bên phân phó.



Từ Hiếu Nghĩa nghe thấy lời mẹ anh ta nói, khuôn mặt mừng rỡ, lập tức nhận lấy con gà rừng.

“Thịt xong rồi thì gọi mẹ, để mẹ nấu bữa tối.”

Thật vất vả mới được ăn một bữa thịt, Vu Tình cũng không muốn lãng phí chỗ thịt này, với tài nấu nướng của Trương Quế Hoa, cô thật sự không dám khen.

Từ Hiếu Nghĩa đáp một tiếng, Vu Tình liền trở về phòng mình.

Đến phòng, cô buộc cửa vào rồi ngồi lên giường, cả một buổi chiều đào rau dại, ngồi xổm khiến chân cô tê rần rồi.

Lên giường, Vu Tình vừa ngồi xoa xoa bắp chân vừa mở Thương Thành.

Nhìn điểm tích lũy ở góc phải phía trên là 138, cô không khỏi mừng thầm trong lòng.

Nhà họ Tự quá nghèo rồi, ngay cả bàn chải đánh răng cũng không có, trong nhà cũng không có bột giặt quần áo và xà phòng, xà phòng dùng chính là xà phòng treo trên cây ở trong thôn.

Cô phải dành ít thời gian đi ra ngoài một chuyến mới được, đi lên hợp tác xã Cung -Tiêu ở trên trấn xem một chút, mua mấy cái bàn chải và kem đánh răng về.

Mấy ngày nay cô đều dùng nước muối để súc miệng, không đánh răng thực sự rất khó chịu, cô không chịu nổi.

***

Bên ngoài phòng Từ Hiếu Nghĩa cầm dao, trong nháy mắt con gà rừng đã không còn hô hấp, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Lý Mai xách nước nóng ra cho Từ Hiếu Nghĩa dùng để vặt lông gà.



Trương Quế Hoa ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm vào con gà rừng, trong lòng đang tính xem lát nữa có thể ăn được mấy miếng thịt gà rừng.

Từ Hiếu Nhân thì đang thu dọn củi đốt ở trong sân.

Sau khi Từ Hiếu Minh trở về đã đi tìm Từ Hiếu Nhân: “Anh hai, em nhìn thấy chị Tú Lan rồi.”

Từ Hiếu Nhân nghe thấy lời này thì củi trong tay rơi lạch cạch xuống đất, anh ta lập tức hoảng hốt nhặt lên, ngẩng đầu kéo ra một nụ cười gượng gạo: “À, chắc cô ấy vẫn tốt nhỉ.”

“Không tốt, chị Tú Lan gầy đi rất nhiều.” Từ Hiếu Minh không vui nói.

Anh ấy cũng không hiểu, tình cảm của anh hai và chị Tú Lan tốt như vậy, hai người cũng đã nói là sẽ kết hôn, tại sao đột nhiên lại chia tay chứ.

Hơn nữa vừa chia tay, đã truyền tới tin Trương Quế Hoa mang thai con của anh hai, sau đó thì hai người kết hôn.

Mọi người đều nói là anh hai phản bội chị Tú Lan, quay đầu cấu kết với chị em tốt của Tú Lan, nhưng anh ấy không tin.

Anh hai thích chị Tú Lan nhiều như vậy, anh ấy biết mà, anh hai nằm mơ cũng muốn kết hôn với chị Tú Lan, sao có thể phản bội chị Tú Lan được chứ.

Hơn nữa Trương Quế Hoa và anh hai cũng quen biết nhau từ nhỏ, nếu như anh hai thật sự thích cô ta, thì cũng sẽ không ở bên chị Tú Lan.

Dù sao anh ấy cũng cảm thấy việc này có điều kỳ lạ, từ việc anh hai và chị Tú Lan chia tay, đến việc ở cùng với Trương Quế Hoa, việc này xảy ra cũng quá nhanh rồi.

“Anh hai, anh thật sự không thích chị Tú Lan sao?” Từ Hiếu Minh chất vấn.

Từ Hiếu Nhân cũng không nói chuyện, buồn bực tiếp tục nhặt những củi đốt vừa mới chẻ lên.