Chương 12

Sơ Hạ lấy khăn lông từ chậu rửa mặt trên giá , khăn lông đã gần hết lông, khăn giặt gần như trong suốt, vừa lúc dùng để làm khăn kỳ .

Dùng hai chậu nước đem nước trong bình dùng hết, Sơ Hạ mới đem Sầm Hoài An tắm rửa sạch sẽ, trên người cậu rất trắng, mặc quần áo mới Sơ Hạ mua cho cậu, trừ bỏ có điểm quá gầy, thoạt nhìn đã sạch sẽ lại tinh thần.

Đây đều là công lao của cô, Sơ Hạ cũng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, tuy rằng tắm rửa cho cậu một cái mệt đến mức cô thở hồng hộc, eo vừa mỏi lại đau.

Sơ Hạ đi xem thuốc trên bếp lò , không sai biệt lắm nấu xong, thấy Sầm Hoài An tưởng chạy ra bên ngoài , bắt lấy cậu làm cậu uống thuốc xong lại đi ra ngoài chơi.

Trong nhà không có đồng hồ, cô không biết thời gian, nhưng cô có thể nghe được dưới lầu người lớn nói giỡn, âm thanh trẻ con chơi đùa , đánh giá hiện tại khoảng hơn 7 giờ .

Sầm Hoài An mặc quần áo mới, cứ việc kia khuôn mặt nhỏ biểu tình không thay đổi nhưng Sơ Hạ có thể nhìn ra sự hưng phấn trong mắt cậu.

Trẻ con ý mà ai không thích quần áo mới chứ?

Cô lớn thế này còn thích mua quần áo mới, mặc quần áo mới chính là vui sướиɠ.

Thuốc đun còn một chén, Sơ Hạ dùng khăn lông bắc nồi xuống rót ra đưa cho Sầm Hoài An, cậu lại muốn trực tiếp uống, Sơ Hạ giữ chặt cậu trực tiếp quát lớn: “Gấp cái gì! Lại muốn phỏng miệng một lần nữa à?”

Trừ bỏ lúc vừa mới ăn cơm, Sơ Hạ đối cậu chưa từng nghiêm túc như vậy, Sầm Hoài An bị mắng đến sửng sốt, nhưng cậu cũng không tức giận ngực còn có cảm giác kỳ quái .

Trước kia mẹ khóc lóc làm cậu nhẫn, mắng cậu, cậu nhịn không được muốn đánh người muốn mắng người, nhưng lần này không có.

Còn nhỏ Sầm Hoài An tưởng không rõ đều là mắng, vì cái gì không giống nhau.

Sơ Hạ cũng biết Sầm Hoài An nghĩ ra đi chơi, cho nên dùng hai cái chén đem thuốc qua lại đảo tới đảo đi, thực mau độ ấm vừa đủ có thể uống, Sơ Hạ đem thuốc đưa cho cậu.

“Có chút đắng, một ngụm uống xong không cần phun ra.”

Sơ Hạ cũng chỉ là nói như vậy, Sầm Hoài An thật phun ra nàng cũng sẽ không trách hắn, trung dược xác thật khổ.

Sầm Hoài An bưng lên chén, mày cũng chưa nhăn một cái một hơi uống sạch, xoa xoa miệng nhìn về phía Sơ Hạ.

Sơ Hạ đều ngây ngẩn cả người, “Không đắng sao?”

Sầm Hoài An: “ Đắng.”

“Thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, thân thể này của con không uống thuốc không được. Đi chơi đi, không được về quá muộn .”

Sơ Hạ mới vừa nói xong, Sầm Hoài An liền chạy đi, nhìn so cô có tinh thần hơn nhiều, quả nhiên tiểu hài tử tinh lực tràn đầy.

Sơ Hạ lúc này mới nấu nước cho chính mình , sắc thuốc, chuẩn bị tắm rửa.

Sầm Hoài An chạy đến dưới lầu, dưới lầu trong viện người nhà có một bãi đất trống, đi qua đất trống là đường bên đường có cổ thụ cao lớn .

Trẻ con trong viện người nhà đều ở đó chơi, người lớn cũng ngồi ở một bên, phe phẩy cây quạt nói chuyện.

Trai một chỗ ,gái chơi một chỗ ai chơi theo ý người nấy.

Sầm Hoài An đi phía đám con trai, bọn họ quỳ trên mặt đất chơi bắn bi, cậu nhìn quần áo mới của mình, nhìn tất cả đám con trai đều một thân dơ, cậu không có theo chân bọn họ cùng nhau nằm sấp xuống, liền đứng ở một bên xem bọn họ chơi.

“Ngươi là ai?”

Có cậu bé phát hiện cậu từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, vẻ mặt tò mò lại hâm mộ mà nhìn quần áo trên người cậu: “ áo Hải Quân ! Ngươi không phải người của viện chúng ta , người của viện chúng ta , ta không gặp người mặc như vậy !”

Cậu bé duỗi tay muốn sờ, Sầm Hoài An né tránh tay cậu bé, nhíu mày nhìn tay dơ của cậu bé ngữ khí ghét bỏ: “Ngươi đừng chạm vào ta, ngươi trên tay đều là đất đem áo của ta đều sờ bẩn!”

“Tiểu rách nát! Hắn là tiểu rách nát!”

Cậu bé kêu to lên, Sầm Hoài An khuôn mặt nhỏ đen lại : “Hắc Cẩu Tử, ta không phải tiểu rách nát, mẹ ta mua quần áo mới cho ta!”

“Ha ha ha!”

Hắc Cẩu Tử xoa eo cười rộ lên: “Ngươi nói dối, ai không biết mẹ ngươi không có tiền, đều bị bà ngoại ngươi cầm đi, mẹ ngươi mới không cho mua quần áo cho ngươi đâu! Ngươi là từ đâu trộm được?”

Một đám tiểu hài nhi cười rộ lên, vây quanh Sầm Hoài An lại nhảy lại xướng: “Tiểu rách nát, vừa rách lại nát! Trộm quần áo mặc lên người ! Tiểu rách nát, kẻ chuyên dối ……”

Sầm Hoài An trừng mắt nhìn Hắc Cẩu Tử, trong ánh mắt đều phun ra lửa, hai tay nắm chặt gắt gao: “Ta không có nói dối, ta không phải ăn trộm!”

Sau đó hung hăng xông lên đi đem Hắc Cẩu Tử đè ở trên mặt đất, vừa đè vừa cắn lại đấm lại cào.

Hắc Cẩu Tử nháy mắt đau đến “Oa oa” khóc lớn, mấy đứa trẻ khác nhìn bộ dáng hung ác của Sầm Hoài An , sợ tới mức chạy nhanh kêu mẹ.

Bọn họ chê cười quá Sầm Hoài An thật nhiều lần, nó không có như vậy đột nhiên xông lên liền đánh nhau, chỉ cần cho nó ăn liền không có việc gì.

Bọn nó đi một mình bị nó đoạt đồ ăn thật nhiều lần nó chạy trốn rất mau mọi người đuổi không kịp, cho nên bé trai trong viện đều khinh thường nó, cũng ghét nhất nó, liền thích xem nó giống chó trên mặt đất nhặt màn thầu mà chúng ném, sau đó vây lại chê cười nó.

Ai biết nó đột nhiên giống chó điên giống nhau bắt đầu đánh người, hơn nữa Hắc Cẩu Tử còn đánh không lại nó.

Người lớn nghe được tiếng kêu của đám trẻ vây quanh lại đây, đem hai đứa tách ra , Sầm Hoài An gắt gao cắn cổ tay Hắc Cẩu Tử , nếu không phải một người chạy nhanh gỡ miệng Sầm Hoài A, nó còn sẽ không buông ra.

Mẹ Hắc Cẩu Tử vừa thấy con nhà mình bị cắn đầy máu lập tức muốn túm Sầm Hoài An còn có Hắc Cẩu Tử đi nhà Sơ Hạ .

“La Sơ Hạ, ngươi xem con ngươi làm chuyện tốt! Ngươi không cho con ngươi ăn, làm nó đói cắn con ta n là sao ? Ta nói cho ngươi, con ta có chuyện gì, ta không tha cho các ngươi!”