Chương 13

Sơ Hạ không quan tâm mẹ Hắc Cẩu Tử , đem Sầm Hoài An ra phía sau mình , quay đầu hỏi cậu: “An An, con nói cho mẹ đã xảy ra chuyện gì?”

Cậu bị mẹ Hắc Cẩu Tử xách cổ áo đi,quần áo sạch sẽ ngăn nắp trở nên dơ hề hề, trên mặt còn có bị cào ra vết máu, trong mắt bao nước mắt, quật cường mà nhấp môi, chết sống không cho nước mắt rơi xuống.

Sơ Hạ này vừa hỏi, kia nước mắt liền giữ không được, cậu chỉ vào Hắc Cẩu Tử, vừa khóc cùng phẫn nộ: “Nó mắng con là tiểu rách nát, kẻ nói dối , còn nói quần áo của con là trộm! Con không phải kẻ nói dối cũng không phải ăn trộm!”

Cậu không nghĩ khóc, quá không tiền đồ cho nên liều mạng dùng tay xoa mặt, quay đầu sang một bên, không nghĩ để người khác nhìn thấy cậu khóc.

Sơ Hạ ôm chầm cậu, làm cậu ghé vào người mình, nhìn mẹ Hắc Cẩu Tử nói: “Tôi tin lời con mình nói, chị hỏi một chút con mình có hay không mắng con tôi ? Quần áo của bé là tôi mua, hôm nay bé cũng là ăn cơm no mới đi xuống chơi, nếu không phải con chị mắng bé, nó sẽ không cắn con chị .”

Đều là người trong một viện , ai không biết ai, mẹ Hắc Cẩu Tử là một người sủng nhi tử sủng đến không có đúng mực mẹ gấu.

Trong mọi chuyện là người không chịu thiệt , tính cách thập phần đanh đá.

Vừa nghe Sơ Hạ nói như vậy, cô ta chỉ vào mũi Sơ Hạ liền mắng: “Liền ngươi nghèo kiết hủ lậu uất ức mọi thứ, ngươi có thể lưu được tiền? Mua nổi quần áo? Ít nói nhảm, ta mặc kệ nhiều như vậy,con ta bị con ngươi đánh là sự thật, bồi tiền!”

“Bồi tiền gì?” Sơ Hạ khí định thần nhàn: “ Con tôi trên mặt cào bị thương tôi chưa nói cái gì đâu? Vạn nhất mặt con trai tôi đẹp như vậy lưu sẹo, chị bồi bao nhiêu hử? Hơn nữa chuyện phải nói trước sau, con chị không mắng chửi người sẽ bị đánh sao? Còn có chị biết quần áo trên người con tôi bao nhiêu tiền không?

Nơi này lại xem nơi này, đều bị xé biến hình, đây là quần áo mới, chị lại như thế nào bồi đâu? Còn có, tôi lưu hay không lưu được tiền chị có quan hệ gì, chị nhớ thương tiền nhà tôi như vậy, không phải là tưởng thừa dịp không ai tới trộm đi? Thiên ơi, viện chúng ta sinh ra một kẻ ăn trộm.”

Sơ Hạ chỉ vào mẹ Hắc Cẩu Tử kinh ngạc hô to, người chung quanh vây xem đều ha ha cười rộ lên, cười mẹ Hắc Cẩu Tử chuyện bé xé ra to.

Tiểu hài tử đánh nhau là chuyện bình thường , không phải ác ý khi dễ người lớn không trộn lẫn, bằng không mọi chuyện so đo, quan hệ hàng xóm quan hệ mất hết.

Cũng chỉ có mẹ Hắc Cẩu Tử không chú ý, còn làm người bồi tiền, hai cái tiểu hài tử, lưỡng bại câu thương, ai bồi ai a, thật là cười đến rụng răng!

Mẹ Hắc Cẩu Tử bị Sơ Hạ nói lại thẹn lại bực, phổi đều sắp nổ lại không biết mắng như thế nào , liền bắt đầu ô ngôn toái ngữ, các loại nguyền rủa.

Sơ Hạ mặt trắngra, bỗng nhiên che lại một tay che lại ngực, nước mắt như hạt châu không ngừng rơi xuống, nhìn qua phá lệ đáng thương lại bất lực.

“Ô ~ quá khi dễ người, chị khi dễ chồng tôi không ở nhà, khi dễ hai mẹ con chúng ta một nhỏ một yếu, tìm cớ tới lừa tiền, không cho liền la lối khóc lóc mắng chửi người, còn có thiên lý hay không ? Tranh Niên, anh cống hiến vì quốc gia giờ khen ngược, vợ con anh đều bị khi dễ đến chết. Tôi muốn đi tìm chủ tịch công đoàn, tìm thư ký, tìm xưởng trưởng không được tôi liền đi tìm thị trưởng, tôi không tin toàn bộ dệt xưởng số ba không có chỗ nói rõ lí lẽ , ô ~”

Cô một bên nức nở một bên nói, nước mắt không ngừng rơi, lại nhìn đối diện cô đầy miệng ô ngôn uế ngữ người đàn bà đanh đá, vẫn là không nói lý con muốn bồi tiền luôn luôn khiến người chán ghét mẹ Hắc Cẩu Tử , mọi người lập tức liền nghiêng về phía còn lại.

Khóc lóc nói, Sơ Hạ lôi kéo con xuống dưới lầu .

Chung quanh vây quanh hàng xóm chạy nhanh ngăn cô lại, bắt đầu chỉ trích mẹ Hắc Cẩu Tử: “Ngươi được rồi đó, ngươi xem ngươi còn có hay không có bộ dạng làm mẹ , mắng khó nghe như vậy ,ở đây như vậy nhiều tiểu hài tử nghe đấy!”