Chương 13: Vụ án giấu xác trong vali (4)

Trương Tụng Ân nhỏ giọng hỏi Tần Tri Vi: “Madam, cô tin tưởng anh ta một tháng không ra khỏi cửa ư?”

Tần Tri Vi hơi cau mày, hiện tại đã biết hung thủ là ai, nhưng giữa hung thủ với nạn nhân lại không có mối quan hệ nào, cô muốn xin tòa án lệnh khám xét, chỉ sợ là rất khó xin được, vẫn phải tìm được manh mối hữu ích mới được, suy nghĩ trong lòng cô không ngừng thay đổi, song cũng chẳng được mấy giây, cô thuận miệng trả lời nói: “Người mắc hội chứng sợ xã hội đều không thích ra ngoài.”

Vừa hay hàng xóm kế bên đi chợ về, Tần Tri Vi ngăn đối phương lại, hỏi tình hình nhà hàng xóm xong, cô đột nhiên chuyển chủ đề lại hỏi đến người đàn ông nhà kế bên.

Bà cô này cũng là người hay buôn chuyện: “Anh ta là một họa sĩ, cả ngày cửa lớn một bước không đi một ly không rời khỏi nhà, nhưng tôi nghe nói mấy người làm nghệ thuật phải vẽ vật thực tế, nhưng mà tôi nghe nói tranh anh ta vẽ hiện giờ rất đáng tiền, tranh vẽ của anh ta ở trên hội đấu giá bán được một triệu, nếu không phải ông Vương Mã rêu rao khắp nơi chúng tôi cũng không biết chuyện này.”

Ánh mắt Trương Tụng Ẩn vụt sáng: “Một triệu? Đáng tiền vậy ư?”

“Đúng đó.” Bà cô kích động vỗ cánh tay: “Con trai tôi vẽ còn đẹp hơn anh ta vẽ, mà anh ta lại có thể bán được tranh với giá một triệu, cô nói xem mắt nhìn của mấy người có tiền bị làm sao ý.”

Tần Tri Vi không thèm để ý mấy lời ganh ghét của bà ta, mà tiếp tục hỏi bút danh của chàng trai họa sĩ kia dùng là gì?

Bà cô rất nhanh đã trả lời: “Bố mẹ anh ta từng khoe khoang rồi, hình như là chữ Phúc! Trong tên anh ta có chữ Phúc, cho nên vẫn luôn lấy bút danh này. Tôi cho rằng chắc mấy ông chủ nhắm trúng cái tên mang ý may mắn này, cho nên mới chịu tiêu tiền như nước.”

Tần Tri Vi lại tiếp tục truy hỏi tình hình kinh tế của anh ta: “Anh ta cả ngày ở nhà không đi làm, trước khi chưa nổi danh, anh ta dựa vào gì sinh sống?”

Bà cô vô cùng khinh khi họa sĩ, dù cho anh ta có thành danh, sắc mặt bà ta vẫn khó coi: “Anh ta có hai căn nhà, một căn anh ta ở, một căn cho thuê, anh ta cũng không có vợ con, cũng không ra ngoài giao lưu, cô nhìn anh ta là biết, quần áo trên người cũng là mẫu của mười năm trước, anh ta ăn uống cũng đơn giản, chưng cơm với các loại rau muối, người sắp gầy đến còn bọc xương. Một tháng anh ta chỉ có vài ngàn tiền từ việc cho thuê nhà tuyệt đối là không đủ, cô nói xem anh ta tuổi còn trẻ, cả ngày rú rú trong nhà, người cũng sắp phế luôn rồi.”

Bà cô này kể chuyện nghe không nắm được trọng điểm, đông nói một chút tây nói một chút, nhớ đến cái gì nói cái đó.

Vẫn là Tần Tri Vi mấy lần ngắt lời bà ta, mới có thể hỏi được những thông tin có ích, cô hỏi hàng xóm có từng vào nhà anh ta chưa?

Hàng xóm gật đầu, trước kia bố mẹ anh ta còn sống thì có qua nhà làm khách, sau này anh ta sửa nhà lại thành phòng vẽ tranh, có một lần nhà anh ta mở cửa ra, con trai bà ta hiếu kỳ đi vào, không cẩn thận làm bẩn tranh, anh ta liền quát mắng con trai bà ta như bị bệnh thần kinh vậy, bà ta tiếp tục kể: "Con trai tôi chỉ mới ba tuổi, trẻ con có biết gì đâu, anh ta một người trưởng thành so đo với một đứa trẻ, lúc đó tôi cãi nhau một trận. Anh ta liền nổi điên đánh người, từ dạo đó chúng tôi không muốn đi qua đó nữa."

Tần Tri Vi hỏi hàng xóm, từ ngày hai đến ngày mười bảy có nhìn thấy Lý Bảo Phúc ra khỏi cửa không?

"Ban ngày thì không có thấy. Vào mấy ngày đầu mỗi tháng anh ta mới ra khỏi cửa để bổ sung chút đồ dùng hàng ngày. Nhưng mà đêm ngày mười tám, tôi có nghe kế bên có động tĩnh làm tôi tỉnh giấc, nhìn qua cửa sổ thì thấy anh ta xách theo vali chuẩn bị ra khỏi cửa, tôi còn cho là anh ta cần đi ra ngoài vẽ vật thực. Sau đó lại cảm thấy không giống, anh ta mang theo mấy cái vali, túi lớn túi nhỏ, giống như là dọn nhà vậy."

Tim Trương Tụng Ân đập cái thịch, vali? Chắc không phải như những gì cô ấy nghĩ chứ?

"Đại khái tầm mấy giờ?"

"Ba giờ sáng, tôi nhớ rất rõ."

Sau khi hỏi xong, Tần Tri Vi bảo Trương Tụng Ân theo dõi Lý Bảo Phúc, cô cần phải đến hội đấu giá Christie"s xác nhận suy đoán của mình.

Buổi chiều trở lại cục cảnh sát, chỉ có Trương Tụng Ân là không quay về, mọi người báo cáo tiến triển điều tra một ngày.

Người liên lạc chỗ Lư Triết Hạo cho anh ta manh mối, người giao dịch với Mã Phu Cường đã mất tích nửa tháng là Xà Vương, nghe nói có một nhóm cô gái bản địa Đại Lục.

Mấy cô gái Đại Lục này không có giấy tờ hợp pháp, vượt biên đến Hồng Kông, chỉ có thể dựa vào chút lợi nhuận mà hộp đêm chia cho, nguy hiểm lớn, lợi nhuận cao.

Cả ngày họ chạy ở bên ngoài, tuy có tiến triển, nhưng mà hiềm nghi Mã Phu Cường gϊếŧ người đã được thanh minh.

Lư Triết Hạo quyết định bắt đầu điều tra từ họ hàng của người bị hại, họ có tranh chấp lợi ích với nạn nhân. Nếu như Mã Vương Đầu chết, căn nhà mà anh ta đứng tên rất đáng tiền, chỉ cần là họ hàng thì sẽ nuốt được một mớ.

Tần Tri Vi đem báo cáo đã được in ra phát cho mọi người: "Tôi và Tụng Ân đi đến chỗ ở của người bị hại, kiểm tra những hộ gia đình ở tòa nhà đó, chọn lọc ra một số hàng xóm phù hợp điều kiện."

Lư Triết Hạo quét nhìn báo cáo từ đầu đến cuối, bên trên liệt kê rất kỹ càng. Mỗi hộ có bao nhiêu người, chiều cao, giới tính, có xe hay không, làm việc ở đâu, vừa xem hiểu ngay, nếu như không phù hợp điều kiện sẽ bị gạch bỏ.

Lư Triết Hạo nhìn Tần Tri Vi: "Cô kiến nghị chúng ta bắt đầu điều tra từ những hộ gia đình này?"

Tần Tri Vi gật đầu, cô cong ngón tay gõ vào chỗ lầu một Lý Bảo Phúc: "Tôi kiến nghị kiểm tra nhà anh ta, hàng xóm của Lý Bảo Phúc nói vào ngày mười tám lúc ba giờ sáng có nhìn thấy Lý Bảo Phúc kéo theo vali ra khỏi cửa, chắc không có chuyện trùng hợp vậy."

"Động cơ gϊếŧ người là gì?"

Tần Tri Vi đã tìm hiểu kỹ càng: "Mã Vương Đầu mua một bức tranh từ chỗ của Lý Bảo Phúc, mà bức tranh này xuất hiện ở buổi đấu giá Christie"s, đấu được giá cao lên đến một triệu. Người mua tranh là ông chủ hộp đêm, tôi đã thấy bức tranh đó ở hộp đêm."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Tần Tri Vi tiếp tục nói: "Nếu như ông chủ hộp đêm nhìn trúng bức tranh đó thì chỉ cần mua bức tranh đó từ chỗ Mã Vương Đầu là được rồi, hà tất gì phải lên buổi đấu giá, tự nhiên khi không lại tốn tiền đóng phí nhiều vậy, ông chủ hộp đêm rõ ràng là đang rửa tiền."

"Người họa sĩ thanh cao như Lý Bảo Phúc, trong mắt anh ta chỉ có vẽ tranh, một khi anh ta biết được tranh của mình bị người khác dùng để rửa tiền, anh ta rất có thể cảm thấy mình đang chịu sự sỉ nhục. Cơ thể anh ta gầy yếu, phù hợp với chân dung hung thủ, cộng thêm bố anh ta có xe MiniBus, động cơ gây án cũng có, điều kiện gây án cũng có."

Mọi người cũng đều cảm thấy quá nhiều sự trùng hợp cùng tụ lại một chỗ sẽ không thể nào là trùng hợp nữa.

Lư Triết Hạo dặn dò Cao Lau Giày đi xin lệnh khám xét.

Tần Tri Vi nhìn sắc trời: "Hôm nay tôi đến gần đó dò hỏi, có thể đã rút dây động rừng, hành động của mọi người cần nhanh lên."

Lư Triết Hạo hiểu ý cô, cho những người khác đi qua đó canh chừng trước, đợi Cao Lau Giầy cầm lệnh khám xét đến, sẽ bắt người ngay.

Tần Tri Vi phải lên lớp, không thể đi theo.

Lư Triết Hạo đợi xe chạy đến trước cửa tòa nhà đồ sộ, Trương Tụng Ân nhìn thấy bọn họ đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi luôn canh chừng anh ta, vẫn còn trong nhà, không có đi ra ngoài."

Lư Triết Hạo cho hai cảnh viên giữ tại cửa ra vào, những người còn lại đến dưới bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chắn tất cả lối ra, tránh cho đối phương chạy trốn.

La Ki Bo ngồi ở sau xe, thò người ra trước, nói nhỏ với Lư Triết Hạo: "Anh Hạo, anh cảm thấy là do họa sĩ kia gϊếŧ hả?"

Lư Triết Hạo không lên tiếng, Trương Tụng Ân đã nóng nảy trước: "Đương nhiên là họa sĩ rồi, không phải anh ta thì còn ai nữa?"

"Cô không cảm thấy ở đây có vấn đề gì sao? Mã Vương Đầu sử dụng tranh của anh ta rửa tiền là không sai, nhưng Lý Bảo Phúc cũng theo đó mà nổi tiếng, anh ta phải cảm kích Mã Vương Đầu chứ? Sao lại có thể lấy oán báo ơn?"

Trương Tụng Ân ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu qua, liếc La Ki Bo một cái: "Đó là bởi vì họa sĩ đều tự cho mình là thanh cao, tác phẩm của bọn họ chính là mạng sống của họ. Mã Vương Đầu giở trò dối trá, chẳng khác nào sỉ nhục tư cách con người anh ta."

La Ki Bo lườm một cái: "Tuy Madam là thần tượng của cô, nhưng cô cũng không cần che chở vậy chứ? Tôi chỉ đưa ra điểm nghi vấn." Anh ta quay đầu nhìn Lư Triết Hạo: "Anh Hạo thấy em nói có hợp lý không?"

Lư Triết Hạo đặt hai tay trên vô-lăng, cong ngón tay gõ mấy lần, ánh mắt lại luôn nhìn thang máy, tùy tiện đáp: "Nếu như anh ta tin tranh của mình đáng giá một triệu, nhưng Mã Vương Đầu chỉ tiêu một ít tiền để mua tranh của anh ta, thì rất có thể anh ta cảm thấy mình bị lừa gạt, trong lúc tức giận gϊếŧ chết Mã Vương Đầu! Có phải sẽ càng hợp lý hơn chút?"

La Ki Bo khẽ kinh ngạc, điên cuồng gật đầu: "Nếu như nói theo cách của anh Hạo, thì tôi có thể hiểu được!"

Đúng ngay lúc này thang máy từ từ mở ra, Lư Triết Hạo ra hiệu mọi người đừng nói chuyện. Một người đi ra từ thang máy, đối phương đội mũ trùm và khẩu trang, ánh sáng ở tầng hầm lại lờ mờ, nhìn không rõ mặt người.

Bóng đen đó cực lực xê dịch một cái vali sọc xanh đỏ, bên trong không biết đựng cái gì, rất nặng, anh ta kéo vài bước đã mệt đến thở hồng hộc.

Ba người trơ mắt nhìn đối phương kéo đồ đến bên cạnh một chiếc xe MiniBus, Trương Tụng Ân nhìn máy BB trong tay, từ đầu đến cuối không hề sáng đèn, gấp đến đổ mồ hôi trán: "Cao Lau Giày sao còn chưa về nữa?"

Lư Triết Hạo không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà trực tiếp mở cửa xe ra, sải bước chân ra ngoài, những người khác lập tức xuống xe đi theo phía sau anh ta.