Chương 30

Nói chuyện phiếm không có nghĩa là báo ân, Tô Dạng quay người, đẩy Lê Thận làm bộ như chọn quần áo cho anh, cười nói: “Vì báo đáp ơn cứu mạng lần trước của ngài Lê, quần áo chỗ này anh cứ chọn.”

“Có gì hợp với tôi không?”

“Có! Dáng người anh tốt như vậy mặc cái gì cũng hợp!”

Vừa nghe là biết đây là lời thổi phồng, Lê Thận cũng không chọc thủng, tiếp lời cô; “Vậy cô chọn cho tôi bộ hợp nhất với tôi đi.”

“Được rồi!”

Tô Dạng ân cần ở trong một đống áo da chọn ra một cái, giơ lên trước mặt cậu.

“Cái này thế nào? Chỉ có người cao 1 mét 8 giống như ngài——”

“1m85.”

“Chỉ có người cao1m85 giống như ngài mới có thể mặc đẹp, tới đây, thử một chút đi!”

Miệng Tô Dạng không ngừng nghỉ, Lê Thận vừa vén tay áo lên một nửa, liên tục nói ra lời khen không ngừng: “Ngọc thụ lâm phong, mạnh mẽ oai hùng, những từ này không đủ để miêu tả ngài. Áo da như có linh hồn, nó rất quý hiếm!”

Lê Thận không chịu nổi nữa, anh bất đắc dĩ ngăn cô lại: “Đừng ngài tới ngài lui, nói chuyện cho tử tế!”

Tô Dạng cười ha ha, có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ với anh: “Anh hiểu ý của tôi là được. Cái áo này quả thật rất hợp với anh, cho anh.”

Lê Thận cũng không khách sáo, tràn đầy nhiệt huyết với màn diễn hai tay chắp lại thi lễ, nói: “Bà chủ Tô ra tay rộng rãi, tôi cũng không thể lấy áo không được, tôi đưa cho cô một khách quý làm quà cảm ơn.” Dứt lời liền đi về phía Lê Lan.

Lê Lan đang rối rắm chọn quần áo, chỉ hơi khác nhau một chút, chị ấy không biết chọn cái nào. May mắn Lê Thận đến, anh giống như người trong nghề nhìn chị ấy một chút, nói: “Chị, em cảm thấy hai bộ này đều hợp với chị. Còn chọn cái gì nữa, lấy cả hai không phải là xong rồi sao?”

Lê Lan liếc anh một cái, thầm nghĩ anh không hiểu con gái phải quan tâm rất nhiều chuyện.

“Em cảm thấy chị mặc như thế nào? Cái này có phải làm cho vai chị to hơn phải không?”

“Đẹp!” Lê Thận dựng ngón tay cái, “Làm mắt em sáng lên, làm cho mặt chị có vẻ hồng hào, tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống. Nếu chị ở trên sân khấu, những nữ minh tinh đó đều kèm chị. Không tin chị có thể về nhà hỏi anh rể.”

“Ha ha.” Tô Dạng ở bên cạnh không kiềm được cười ra tiếng, người đó đều học theo lời cô vừa nói.

Lê Lan cảm thấy xấu hổ trước cậu em trai nói năng ngọt xớt, dùng khuỷu tay đánh anh một cái, thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, chị lấy cả hai bộ được chưa.”

Lê Thận rèn sắt khi còn nóng: “Ai ai, mua cho anh rể một bộ đi. Bây giờ giới trẻ đều thích quần áo tình nhân, hai người cũng có thể thử xem.”

Lúc này Lê Lan hoàn toàn đoán được anh muốn làm gì, bật cười nói: “Em đổi nghề sang kinh doanh à?”