Chương 31

Mi mắt Lê Thận cong cong: “Tận dụng thời cơ, cơ hội sẽ không tới nữa.”

Sau khi làm loạn, cuối cùng hai chị em mua hết năm bộ, Tô Dạng ở trong lòng vỗ tay cho Lê Thận, nói về lừa dối người khác vẫn là anh cao hơn một bậc. Phải làm bạn với người này.

Chỉ trong hai ngày, các cô đã đem quần áo còn lại bán sạch. Trên đường trở về xưởng, Giang Như Yên nói sau này cũng có thể bán như vậy, tự làm tự bán. Tô Dạng cười mẹ quá ngây thơ, bất luận là chiến lược marketing nào thì cũng có hạn sử dụng, thiên thời địa lợi nhân hoà giống như con đường khó khăn của Thục, nắm được trạng thái ổn định mới là điều cơ bản nhất.

Giang Như Yên cái hiểu cái không gật gật đầu, ngược lại hỏi chiều nay muốn ăn cái gì. Tô Dạng nói, trứng xào cà chua.

Đến xưởng, Giang Tiệm Viễn lại cho hai cô một khoản tiền lương không nhỏ, còn nói mời Tô Dạng vị đại công thần này tới nhà ăn cơm. Tô Dạng cảm thấy hài lòng gật gật đầu, đây mới là cậu ruột của cô.

Buổi tối anh ấy còn có việc khác, bữa cơm quyết định vào ngày mai, Tô Dạng không ngại, thậm chí trong lòng đầy chờ mong thảo luận: “Vào tối giao thừa được không?”

Anh em nhà họ Giang liếc nhìn nhau, nhất trí đồng ý, người này chính là người giỏi trong giao tiếp xã hội. Tô Dạng khéo léo lại làm cho người ta không cảm thấy xấu hổ, Gian Tiệm Viễn hàm chứa ý cười đồng ý, giống như mơ hồ có thêm một người em gái.

Mọi chuyện thuận lợi, Tô Dạng đi theo Giang Như Yên về nhà ăn cơm. Đi ở trên con đường Giang Như Yên đi quá tối hôm qua, Tô Dạng có loại cảm giác được hạnh phúc khi được đón về nhà sau khi tan học. Một phần của hạnh phúc từ việc cô kiếm được tiền, lần đầu tiên kiếm tiền cho mẹ.

Tô Dạng nắm tay Giang Như Yên, câu được câu không nói chuyện: “Chuyện con kinh ngạc nhất hôm là gì mẹ có biết không?”

“Không biết.”

“Là chuyện mẹ và Lê Thận quen biết nhau! Thật trùng hợp, ngày đầu tiên con tới đây, té xỉu bên cạnh bồn hoa, chính là anh ta đã cứu con.”

Giang Như Yên há to miệng, kinh ngạc nói: “Sao cô lại té xỉu?”

“Yêu cầu của cốt truyện xuyên không.”

“?”

Tô Dạng xua xua tay tỏ vẻ không cần quan tâm, cô cũng không muốn nhớ lại đoạn ký ức vào khoảng thời gian mơ hồ đó, tiếp tục nói: “Dù sao anh ta là đại ân nhân của con, nếu có quen biết với anh ta, con cũng có cơ hội báo ân.”

Nghĩ đến buổi biểu diễn xuất sắc của Lê Thận hồi chiều, Tô Dạng không kiềm được cười hai tiếng, “Ha ha, anh ta rất thú vị.”

“Đúng vậy, cô và cậu ấy rất giống nhau.” Giang Như Yên nói.

“Hả?” Tô Dạng cảm thấy tự mãn: “Mẹ đang khen con sao?”