Chương 46

Đều là hai mươi mấy tuổi, những người khác thì thật thà vừa nói chuyện vừa leo núi, Tô Dạng lại hoạt bát nhảy lên nhảy xuống giống như đứa trẻ con lần đầu tiên được đi chơi.

Đi khoảng chừng một giờ, một đám người đột nhiên kẹt ở giữa sườn núi không động, xung quanh không có một người đồng hành nào. Không có bản đồ cũng không có hướng dẫn, chỉ có một đống lá rụng và một hồ cá hoang dã.

Chu Hồng cảm thấy kì lạ trước, gọi người dẫn đầu còn đang muốn đi lên: "Chính Nguyên, đừng đi lên nữa? Anh chắc chắn là con đường này sao? Tại sao không có một người nào chứ."

"Tôi không chắc chắn." Trần Chính Nguyên nhún nhún vai: "Chỗ này có đường thì chứng tỏ đã có người đi qua, sợ cái gì."

"Có phải nên rẽ một con đường khác không?" Trình Tân chỉ chỉ sau lưng: "Lúc mới đi lên, có một con đường nhỏ ở bên trái."

"Tôi cũng cảm thấy." Phương Gia Tề đồng ý.

Trần Chính Nguyên duỗi đầu xuống dò xét, lại nhìn lên một cái, có chút chưa từ bỏ ý định, vì vậy nói với bọn họ: "Mọi người ở chỗ này đợi tôi trước, tôi đi lên hai bước, nếu như khó đi thì chúng ta liền quay về."

"Vậy anh đem lều vải bỏ xuống đi, chúng tôi vừa vặn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Chu Hồng nói.

Hai người Trần Chính Nguyên và Phương Gia Tề đi lên dò đường, những người còn lại ở bên cạnh hồ nghỉ ngơi. Tô Dạng lấy nước trong túi ra chia cho mọi người, lúc đưa cho người ta vui vẻ đáng yêu, đến lúc đưa cho Trình Tân thì mặt không cảm xúc, cả một câu cũng không muốn nói.

Trình Tân vô tội nhìn về phía Giang Như Yên, không tiếng động chỉ chỉ vào Tô Dạng, ý là tại sao người đó lại vô duyên vô cớ ghét mình. Giang Như Yên mím môi, lắc đầu một cái, tỏ ý cô ấy cũng không biết.

Tô Dạng không nhìn thấy ánh mắt qua lại của bọn họ, ngồi xổm bên cạnh hồ cho cá ăn.

"Vậy mọi người xác định đi thế nào rồi sao?" Tô Dạng hỏi.

"Tôi không biết, dù sao thì tôi đi theo số đông cũng sẽ đúng thôi." Chu Hồng bắt chéo chân, lúc có lúc không gõ vào bắp thịt bắp chân.

Tô Dạng ồ một tiếng, quay đầu lại hỏi Lê Thận ngồi xổm giống như cô: "Anh thì sao?"

"Đừng nhìn tôi, tôi cũng là lần đầu tới đây."

Ngồi không có chút nhàm chán, Tô Dạng bẻ phiến lá từng chút một ném vào trong hồ, nói với Lê Thận: "Nếu không thì anh hỏi mấy con cá xem đi như thế nào, bọn nó là dân địa phương."

"Được." Lê Thận phối hợp gật đầu một cái.

Anh chăm chú nhìn mặt hồ một hồi, cái gì cũng không nói, liền đứng dậy đi tới chỗ sườn núi nhìn. Tô Dạng ôi một tiếng, hỏi anh: "Tại sao anh không hỏi?"

Lê Thận quay đầu: "Bọn nó không nhớ được."

Chu Hồng bị đoạn đối thoại của hai người chọc cười, phát ra tiếng cười trong trẻo.

"A__!"