Chương 48

Cũng không biết cô đang phân cao thấp với ai, Trình Tân ngẩng đầu, thấy cô đang cau mày, hung dữ.

“Được.” Anh ta nhường vị trí của mình cho Tô Dạng, đưa tay ra nói: “Cô đến đây đi.”

Tô Dạng nói được thì làm được, vén tay áo của mình lên bắt đầu làm, dựng lều ra hình ra dáng. Trình Tân không đi, mà đứng kế bên nhìn cô làm, không ngờ cô có thể làm được.

“Tô Dạng.” Trình Tân đột nhiên kêu tên cô.

“Làm sao?” Tô Dạng trả lời rất nhanh, nhưng cũng rất không khách khí.

“Cô có phải nhận lầm tôi với ai không?”

Tô Dạng mặt không đỏ tim không đập: “Không có.”

Trình Tân bị cười, “Không có mà cô lại có ác cảm nhiều với tôi như vậy sao?”

Anh ta để tay lên ngực tự hỏi mình có làm chuyện gì không phải người hay không, điên thì đúng là có điên, nhưng mà nói đến bị người ta ghét, thì cũng là vì không quen nhìn anh ta ngạo mạn nên ghét, còn cô gái này thì anh ta còn chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng trước mặt cô.

Không biết vì sao mà bị một người ghét, đây là lần đầu tiên anh ta thấy, lúc đầu anh ta không thèm quan tâm, sau này thì không thể nào không quan tâm, cảm thấy giống như mình bị gắn cho một tội.

Nếu bị vạch trần, Tô Dạng cũng thoải mái phóng khoáng thừa nhận: “Đúng vậy, có thể là do anh lớn lên rất giống một người xấu tôi biết lúc trước .”

Dựng xong lều, cô đứng dậy, giọng cô mang thù như cũ nói: “Mỗi lần thấy anh, tôi đều cảm thấy giống như ông ta đang khoác một lớp da cừu đi lừa gạt con nít.”

Trình Tân không bị lời nói này chọc giận, nói: “Nhưng tôi không phải ông ta, cô không thể đem sự tức giận của cô đối với ông ta để trên người tôi?”

Tô Dạng há miệng còn muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên cảm thấy đây không phải lúc, hôm nay cô đã bất cẩn một lần, lại làm chuyện xấu nữa thì không tốt.

Cô nhấp nhấp miệng, nghe lời mà nói: “Được, lúc trước là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh.”

Chuyện này làm Trình Tân kinh ngạc, rốt cuộc Tô Dạng rốt có ngốc hay không đây?

“Nhưng mà trước khi tôi chấp nhận gương mặt này, chúng ta cố gắng đừng nói chuyện với nhau.” Tô Dạng nói, đi hai bước rồi quay lại nói: “Còn có Giang Như Yên, cô ấy là của tôi, ít nói chuyện với hai người tụi tôi đi.”

“......”

Sau khi Tô Dạng đi, Lê Thận chậm chạp đi đến bên cạnh Trình Tân, mang theo ý cười nhạo nói: “Cậu cũng có một ngày bị con gái ghét.”

“Đi đi đi!”

......

Leo núi cả một ngày, thêm tác dụng của bia, ban đêm, đám người Trần Chính Nguyên cả người ủ rũ, rất nhanh quay về lều nghỉ ngơi. Hai người một lều, đương nhiên là Tô Dạng ngủ chung vơi Giang Như Yên.