Chương 6

Dọc đường đi Tô Dạng chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, ngã vào ảo cảnh đầy bụi gai và sương mù, hô hấp cũng có chút khó khăn, đầu óc trống rỗng.

"Con đã đi đâu? Tại sao không nghe điện thoại?" Đàm Kính Hữu đang lái xe hỏi, giọng điệu rất gấp gáp.

Tô Dạng không lên tiếng, ông nói tiếp: "Mẹ con bị đá đập trúng đầu, vừa được đưa đến bệnh viện vào nửa tiếng trước, vẫn còn đang cấp cứu. Cha gọi cho con nhiều như vậy, con vẫn không nhận một cuộc gọi nào."

Tô Dạng vẫn không trả lời, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ...

Đến khi chạy tới bệnh viện, nhìn thấy ba chữ "phòng phẫu thuật" đập vào mắt mà phát hoảng hung hăng kí©h thí©ɧ đến thần kinh, lúc này Tô Dạng mới lấy lại tinh thần, sức lực toàn thân trong nháy mắt bị rút sạch, xụi lơ trên mặt đất hít từng ngụm khí, tựa như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm lá phổi, vô số câu hỏi thoáng qua.

Mẹ xảy ra tai nạn xe?

Tại sao mẹ có thể xảy ra tai nạn xe?

Buổi tối vẫn còn tốt, tại sao lại đột nhiên xảy ra tai nạn?

Ừm, là vì tìm cô ...

Là vì đón cô về nhà ...

"A..." Tô Dạng che ngực, lời gì cũng không nói được, gom toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể nặn ra chút âm thanh hối hận tiếc nuối từ trong cổ họng: "A..."

Sợ hãi và bất lực khiến cô thở không thông, mỗi lần ép buộc bản thân hít một ngụm khí thì sống lưng liền thấm ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Bị sức mạnh vô hình đè cong lưng, Tô Dạng đập đầu xuống đất, một cái, hai cái, ba cái...

Đàm Kính Hữu bị dáng vẻ này của cô làm cho chấn động, một giây kế tiếp lập tức muốn đi đỡ. Nhưng Tô Dạng giống như là bị đóng xuống đất, khó mà di chuyển.

"Được rồi được rồi, đứng lên trước đi, mẹ sẽ không sao đâu." Ông vừa nói lời an ủi không chắc chắn, vừa dùng sức kéo cô đến hàng ghế dựa ở bên cạnh.

Người bị đả kích lớn nhất khi Giang Như Yên xảy ra chuyện, không ai khác chính là Trình Tô Dạng, Đàm Kính Hữu biết điểm này, nhưng thường ngày cô không thân thiết với mình, lúc này ông có làm gì cũng không có tác dụng.

Sắc mặt Tô Dạng nhợt nhạt nhìn qua rất nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Trước khi ca phẫu thuật kết thúc, ông phải chăm sóc tốt cho con gái của vợ.

Đối với Tô Dạng, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là sự lăng trì về tinh thần, hình phạt tàn khốc kéo dài tận hai tiếng, mà cô cũng chưa từng nhúc nhích một ngón tay, nhưng trong khoảnh khắc cửa phòng phẫu thuật mở ra lại nhanh chóng đứng dậy.

"Mẹ tôi, bà ấy, thế nào, thế nào rồi?" Tô Dạng nức nở nói.

"Vết thương của bệnh nhân chúng tôi đã xử lý xong, nhưng bởi vì thương thế quá nghiêm trọng, bệnh nhân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Sau khi chuyển qua phòng giám sát đặc biệt, chúng tôi cần làm kiểm tra liên quan, mới có thể lập ra phương án trị liệu."

Sau đó, Giang Như Yên bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Tô Dạng lảo đảo chạy đến cầm lấy tay mẹ, bị nhân viên y tế ngăn cản.

"Mẹ! Mẹ...mẹ..."