Chương 7

Giang Như Yên trên giường bệnh đeo ống dưỡng khí, đầu quấn đầy vải gạt, không nghe được tiếng gọi lớn của Tô Dạng.

Tại sao chứ? Tại sao mỗi lần cô chống lại vận mệnh, hậu quả đều do mẹ gánh vác? Rốt cuộc cô đã làm sai ở đâu...

Thân thể của Tô Dạng đã tới cực hạn, trước mắt tối sầm ngất đi.

/

Buổi chiều thường ngày, Giang Như Yên sẽ giặt quần áo, Tô Dạng nằm trên ghế dựa phơi nắng. Tô Dạng khép hờ mắt, nghe tiếng đập quần áo rất có tiết tấu.

"Tô Dạng, con nhìn mẹ bây giờ khổ cực như vậy, con nhất định phải có tiền đồ biết không, để cho mẹ được sống một cuộc sống tốt." Giang Như Yên nói.

Tô Dạng ngây ngô cười một tiếng, khoa tay múa chân vạch ra kế hoạch: "Nhất định ạ, sau này con được kiếm nhiều tiền rồi, mua một căn nhà đẹp, đón mẹ qua ở, mỗi ngày chúng ta đều ăn no uống say."

"Cắt, ít nói lời hay." Giang Như Yên ghét bỏ nói, nhưng nghe thấy lời này trong lòng lại rất vui vẻ.

Tô Dạng lập tức dính vào mẹ huyên thuyên suốt buổi, lúc hai mẹ con sống một mình, là những ngày an nhàn tốt đẹp nhất. Ước mơ của Tô Dạng, chính là không phụ lòng những cực khổ mà Giang Như Yên đã từng chịu, cô muốn đấu tranh, từ nay về sau tuyệt đối không thuận theo bất cứ ai mà sống.

Ngày bà ngoại qua đời, Giang Như Yên đã nói rất nhiều lời tâm tình, bà nói mình chưa từng thương tâm đến sụp đổ giống như mình đã từng nghĩ, sau khi đến một tuổi tác nhất định, thứ quan trọng nhất trong sinh mạng xảy ra biến đổi, thời gian bị con gái lấp đầy, cho dù đi tới nơi nào, người mà trong lòng nhớ mong nhất, đều trở thành con của mình.

Sinh ly tử biệt là lẽ thường của đời người, sớm muộn cũng sẽ có một ngày xảy ra trên người mình.

Sau cùng, Giang Như Yên nói: "Tô Dạng, mẹ không còn mẹ nữa."

Mặc dù bà không rơi nước mắt, nhưng Tô Dạng cảm thấy bà mệt mỏi, trên người bà có quá nhiều bất hạnh, đến nỗi sinh ly tử biệt đối với bà mà nói, ngược lại giống như một loại giải thoát.

"Nếu như có một ngày, mẹ cũng không còn nữa, con sẽ khóc sao?" Giang Như Yên hỏi.

"Đâu chỉ khóc, con cũng muốn đi cùng với mẹ." Tô Dạng đáp.

"Cái gì mà đi cùng, vừa nhìn đã biết con không nghe lọt lời của mẹ. Sau này con có gia đình rồi, có con trai con gái, đã sớm quên mẹ rồi."

"Con không kết hôn cũng không tìm người yêu, cả đời này chỉ cần mẹ."

"Ha ha, ít nói lời ngon ngọt, mẹ chỉ mong trước khi con lập gia đình, đừng quên mẹ là tốt rồi."

Giang Như Yên không tin lời cô, Tô Dạng đứng lên giải thích, cô không để ý đến thứ thuộc về riêng mình, chỉ muốn đưa tất cả những thứ mình đạt được cho mẹ, quyết tâm nặng tựa Thái Sơn. Mẹ có thể cho cô cả đời người của mình, cô cũng có thể.

Giang Như Yên mấp máy môi, nói cái gì đó, Tô Dạng không nghe được, nét mặt của mẹ cũng biến thành mơ hồ.

Một trận đau đớn kịch liệt ở đại não lan ra tàn sát bừa bãi, mí mắt nặng nề lại châm chích, Tô Dạng tốn rất nhiều sức lực mới có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa.