Chương 39: Trương Chiêu Đệ Buôn Bán 2

Tô Ái Quốc thấy cũng được. Nhà ăn bọn họ do tư nhân nhận thầu, không phải là bát cơm sắt, có thể bị người thay thế bất cứ lúc nào. Anh ấy nghĩ mình có thể thử.

Trương Chiêu Đệ sờ cằm nói: “Để hôm nào em nói với quản lý là cho em nghỉ cuối tuần, ông ấy trừ tiền lương của em đi cũng được, chắc ông ấy sẽ đồng ý thôi."

Công nhân sẽ được nghỉ vào cuối tuần, rất nhiều người muốn nấu ăn ở nhà, hoặc là đi ra ngoài ăn bữa ngon.

Không phải tất cả mọi nhà trong khu nhà ở gia đình đều không nấu ăn tại nhà giống như nhà họ Tô. Dù sao ăn ở nồi cơm lớn cũng không ngon, với lại Trương Chiêu Đệ hỗ trợ ở trong bếp, có thể lấy ít phúc lợi cho riêng nhà mình. Chẳng hạn như, cô ấy múc thịt về cho nhà sẽ múc toàn thịt nạc, nhưng công nhân bình thường chỉ có nửa nạc nửa mỡ. Vì vậy, nhà có vợ biết nấu ăn, cũng nấu ăn ngon, đều thà tự nấu ở nhà mình còn hơn.

Cứ đến cuối tuần, số lượng công nhân ăn cơm nhà ăn sẽ giảm đi một nửa. Chủ nhà ăn thấy nhân viên mình thuê nhàn rỗi cũng không thoải mái. Nếu Trương Chiêu Đệ xin nghỉ vào cuối tuần, người ta vui còn không kịp ấy chứ.

Tô Ái Quốc nghĩ thấy ý kiến này cũng rất hay. Tiến có thể công, lui có thể thủ.

Lúc này, Tô Dĩ Mạt mãi mới chen lời vào được: “Mẹ ơi, mẹ định bán bóng luôn ạ? Kiểu dáng bóng rất dễ bị người ta bắt chước, hơn nữa con cũng chạy khắp mấy nơi xung quanh rồi, mẹ có đi bán cũng không nhiều người mua đâu."

Bóng là thứ mới lạ, nhưng nếu có nhiều người bán, nó sẽ không còn mới mẻ nữa. Cô bán bóng chỉ để khoe với mẹ thôi, chứ không muốn để mẹ bán bóng mãi.

Trương Chiêu Đệ nhất thời không nghĩ ra được ý kiến gì hay ho: “Hay là mẹ đi nơi nào xa hơn bán bóng? Con từng đi xa chưa, có lẽ chạy mấy chuyến là mẹ tìm được địa điểm bán thích hợp."

Tô Dĩ Mạt thấy mẹ nói cũng có lý. Cô từng đi dạo quanh mấy con phố buôn bán ở gần đó, nếu nói mặt hàng nà bán chạy nhất, vậy phải kể đến quầy bán đồ ăn.



Bán đồ ăn cần người nấu ăn ngon, cô có thể giải quyết được vấn đề này. Tuy đời trước cô không có nhiều cơ hội nấu nướng, nhưng người giúp việc cô mời nấu ăn rất ngon, hơn nữa trong nhà chỉ có hai người bọn họ, mỗi lần ăn cơm, đối phương đều sẽ nói cách làm với cô, cô thường xuyên lắng nghe cũng nhớ được nhiều công thức nấu ăn.

Nhưng bán đồ ăn cần phải làm xe ba bánh, còn phải mua một đống đồ, hiện tại mẹ không muốn đầu tư chi phí cao vào giai đoạn này.

Vì vậy, cô không nói gì, chờ mẹ nếm được vị ngọt của buôn bán, cô lại nhắc nhở mẹ cũng không muộn.

Trương Chiêu Đệ nói làm là làm luôn, sau bữa tối, cô ấy lần đầu tiên ra lệnh cho con gái đi rửa bát, nguyên văn là như thế này: "Con quá hư, đều tại con giấu tiền trong giày nên ba con mới bị thương nặng thế này, mẹ phạt con đi rửa bát, nếu không con sẽ không nhớ lâu được."

Tô Dĩ Mạt không dám ho he câu nào, ngoan ngoãn đi rửa bát.

Chỉ là cô thầm nghĩ, người bị đánh là ba, người bị phạt là cô, người hành hung lại rút người sạch sẽ. Thủ đoạn của mẹ quá cao.

Chờ cô rửa bát xong trở về nhà, Trương Chiêu Đệ cũng đã trở lại, cô ấy đang vui vẻ báo tin mừng với Tô Ái Quốc: “Em vừa xin, ông ấy đã đồng ý luôn rồi."

"Mỗi tháng trừ bao nhiêu tiền?"

"Ông ấy nói là trừ theo ngày lương, một ngày mười đồng, tám ngày là tám mươi đồng." Trương Chiêu Đệ đang nhận hơn 300 đồng tiền lương, giờ sắp bị ít đi tám mươi đồng, cô ấy cũng hơi nhức nhối.