Chương 42: Thiên Tài 1

Hôm nay là chủ nhật, gần đây việc kinh doanh ở xưởng không được tốt lắm, không làm thêm giờ, ba đi đâu rồi?

Cô suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được chỗ nào, bất thình lình bị người vỗ ở sau lưng, cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy Đặng Thư Nguyệt đang nghiêng đầu mỉm cười nhìn mình: “Cậu đang làm gì đấy? Mình gọi cậu mãi, cũng không thấy cậu đáp lại."

Tô Dĩ Mạt sửng sốt trong chốc lát, nhìn theo hướng Đặng Thư Nguyệt chỉ, hóa ra là bọn họ đng chơi nhảy dây. Cô gãi gãi đầu: “Mình không nghe thấy, cũng không muốn chơi cái này."

Đặng Thư Nguyệt hơi mất mác, đang chuẩn bị rời đi, Tô Dĩ Mạt chợt gọi cô ấy lại: “Đúng rồi, cậu có thấy ba mình không?"

Đặng Thư Nguyệt hồi tưởng lại, chỉ lên trên tầng: “Có à. Mình thấy ba cậu đi lên nhà Chu Thắng Nam."

Tô Dĩ Mạt trợn trừng hai mắt lên không thể nào tin nổi, nhà Chu Thắng Nam? Ba của Chu Thắng Nam chẳng phải là Chu Đại Trụ hay sao? Mấy hôm trước lúc ba mẹ cãi nhau, người đó còn đổ thêm dầu vào lửa, nghe nói người đó còn ham mê bài bạc.

Chẳng lẽ ba học xấu của người ta

Tô Dĩ Mạt lo lắng đi vòng vòng xung quanh, cũng quên cả cám ơn Đặng Thư Nguyệt, vội vội vàng vàng chạy lên cầu thang. Cô chạy một lèo lên trên tầng năm, cả người gần như kiệt sức. Cô vịn tay vào trên tường thở dốc, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà người ta. Nhà họ Chu cách miệng cầu thang ba mươi nhà, nhưng đứng ở xa thế này, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng xúc xắc kêu và tiếng reo hò ở bên trong. Đây là tiếng động chỉ tay chơi cờ bạc mới phát ra.

Tô Dĩ Mạt thầm lộp bộp trong lòng, không chờ ổn định lại nhịp thở, cô cất bước đi về phía nhà họ Chu. Nhưng lúc đến cửa, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh, trong phòng có rất nhiều người.

Có người đánh bài, có người chơi trác kim hoa, còn có người đánh mạt chược. Trong căn phòng khách không quá lớn có ba khu đánh bài, người vây xem nhiều không đếm xuể, bên trong còn có mù mịt khói thuốc, khó có nhìn thấy rõ ai với ai. Điều tồi tệ hơn là, cô không thể chen vào bằng cơ thể nhỏ bé này.



Cô đẩy người đàn ông đứng ở gần cửa nhất ra, đối thương vừa bị thua, giờ lại bị đứa trẻ đẩy, nóng nảy vẫy tay đuổi người: “Đi đi đi, trẻ con chạy lung tung làm gì, về nhà bú sữa mẹ đi…"

Tô Dĩ Mạt tức giận trừng mắt nhìn, đang định lý luận với người ta, đối phương đã nghiêng đầu tiếp tục chơi trác kim hoa. Những người khác nhìn chằm chằm vào trong bát, điên cuồng hét lên: “Sáu sáu sáu lớn ăn!"

"Nhỏ nhỏ nhỏ ăn"

Điên thật rồi! Điên thật rồi! Đúng là điên thật rồi! Tô Dĩ Mạt không thể làm được gì, chỉ có thể đỡ khung cửa, nhón chân lên, đứng ở cửa nhìn quanh. Cô tìm mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của ba đang đánh bài ở bên trong. Lúc này, anh ấy đang mải chơi, những người khác cũng ồn ào theo: “Ái Quốc, hôm nay anh may lắm nha!"

"Không ngờ nhìn anh khờ khờ mà chơi bài giỏi đến vậy."

Tô Ái Quốc khiêm tốn xua xua tay, miệng nói gì đó, Tô Dĩ Mạt ở xa nghe không rõ. Nhưng bầu không khí này mang đến cho cô cảm giác không khác gì như đang gϊếŧ heo, cô gân cổ lên gọi: “Ba Tô Ái Quốc!"

Cô đã nói to nhất có thể, nhưng điều khiến người lúng túng là âm thanh này nhanh chóng bị những tiếng la hét trong phòng nhấn chìm.

Tô Ái Quốc vẫn không nhúc nhích.

Tô Dĩ Mạt sốt ruột đến đi vòng vòng, gọi cũng cọi không được, chen cũng không chen vào được, phải làm sao đây?

Bàn gần cửa nhất đang chơi trác kim hoa, người đàn ông mập mạp phía đối diện có vẻ vừa thắng một ván, đang kêu gọi mọi người: “Tôi thắng rồi, mau trả tiền đi mau trả tiền đi!"