Chương 29

Nhà của Lý Hữu Lương và cha mẹ anh ta hiện tại là căn hộ của đơn vị. Chỗ khác biệt là nhà của ông Lý là do đơn vị phân chia. Nhà Lý Hữu Lương và Lâm Vân Hương ở là hai vợ chồng già mua từ nhà hàng xóm. Vì căn nhà này, vốn mua quan tài của hai vợ chồng già đã phải lấy ra. Nhưng khi Lý Hữu Lương kiếm được tiền đã trả lại cho cha mẹ. Lâm Vân Hương bảo anh ta trả lại.

Lâm Vân Hương bị cha mẹ cô luôn lẩm bẩm khiến cô cảm thấy không nên dùng tiền của trưởng bối. Ở nhà người ta dùng tiền dưỡng lão để mua, khiến cô không kiên định, cảm giác thấp hơn người ta một cái đầu.

"Tôi không thể lái xe, nên không cần xe. Xe của anh tôi không cần. Công ty thì tôi cũng không quan tâm. Ngôi nhà chúng ta sống thì đưa cho tôi.” Lâm Vân Hương không đợi anh ta mở miệng. “Tiểu Bắc lớn lên có năng lực, không cần căn nhà kia, anh có thể sống ở đó đến già. Nếu anh lo lắng thì ký một thỏa thuận khác.”

Lý Hữu Lương không nhịn được nói: "Anh tin em.”

Lâm Vân Hương: "Tôi cũng tin anh tin tôi. Còn sau đó thì sao? Nếu sống không lâu với người phụ nữ kia, sau này cũng không tìm người khác nữa?”

Lý Hữu Lương nhìn về phía Lâm Vân Hương muốn nói lại thôi.

Lâm Vân Hương lắc đầu: "Anh đã có con. Cho dù cả đời này tôi không kết hôn, cũng không có khả năng tái hôn với anh. Chẳng lẽ còn muốn tôi nuôi con cho anh?”

"Sao—— làm sao..." Lý Hữu Lương nói ra miệng, chột dạ không dám nhìn cô.

Lâm Vân Hương: "Dù không đưa đứa nhỏ cho anh, thì anh có thể mặc kệ? Con không có tiền đi học, anh nhẫn tâm nhìn con bỏ học từ nhỏ?”

Mấy năm nay Lý Hữu Lương làm đại gia, nhìn người ta xưng huynh gọi đệ với người nước ngoài, anh ta ngay cả nghe cũng nghe không hiểu, không chỉ một lần hối hận không cố gắng thi đại học, mà lăn lộn đến khi tốt nghiệp trung học thay việc của cha mẹ.

"Anh không đành lòng tôi cũng không đành lòng. Nhưng tôi nghĩ đến đứa con đó do người phụ nữ kia sinh ra đã thấy không thoải mái. Khẳng định không nhịn được cãi nhau với anh. Thì làm gì phải cố sống cuộc sống như vậy?”

Lý Hữu Lương há miệng: "... Anh xin lỗi hai mẹ con." Dừng lại chút, thăm dò hỏi, "Buổi chiều đi?”

"Hôm nay không đi làm. Sáng mai. Chìa khóa của căn nhà kia cứ đưa cho cha mẹ anh. Anh sau này không được phép vào.”

Lý Hữu Lương kinh ngạc: "Tại sao?”

"Tôi không muốn gặp người phụ nữ đó. Anh có thể chờ Tiểu Bắc ở cổng trường.”

Lý Hữu Lương muốn nói, "Cô ấy không đáng sợ như vậy, sẽ không tìm tới cửa.”

Lâm Vân Hương thấy anh ta trầm mặc không nói thì tức giận: "Còn trách tôi nói cho hàng xóm hàng xóm chúng ta ly hôn. Tin tức không truyền ra ngoài, anh có thể biết người phụ nữ đó có con nhanh như vậy à? Có tin cô ta dám vụиɠ ŧяộʍ sinh ra rồi ôm đứa nhỏ tìm tới cửa không?”

Lý Hữu Lương cảm thấy vô cùng có lỗi với Lâm Vân Hương và đứa nhỏ, hận chết người phụ nữ nhét vòng tay vào túi anh ta, mang thai đứa nhỏ của anh ta, phá hoại gia đình anh ta. Cho nên Lâm Vân Hương nói gì anh ta cũng cho rằng có đạo lý, cho dù muốn xe và công ty của anh ta cũng là chuyện nên làm.

"Nói cho ba mẹ anh, nhớ Tiểu Bắc có thể tới bất cứ lúc nào, nhưng không được mang về nhà." Lâm Vân Hương nhìn con trai: “Tôi không muốn Tiểu Bắc nghe được mấy lời đồn đãi kia.”