Chương 30

Tiểu Bắc giống mẹ không giống ba, ai thấy cũng khen cậu đẹp trai. Lý Hữu Lương rất đắc ý.

Lý Hữu Lương nghe vậy càng thêm xấu hổ, ôm lấy con trai: "Ba xin lỗi con.”

Tiểu Bắc tò mò hỏi: "Cha lại có con nữa à?"

Vẻ mặt Lý Hữu Lương ngẩn ra, nhìn về phía Lâm Vân Hương.

Lâm Vân Hương: "Từ khi chúng ta lĩnh chứng ly hôn đến bây giờ tôi vẫn chưa từng nói với con trai là anh có chuyện không phải. Hơn nữa, tôi ngu ngốc, anh có thể kiếm tiền, tôi bảo con trai tôi ghét anh, sau này tiền anh nó không có phần.”

Lâm Vân Hương nói với Lý Hữu Lương về những chuyện cha mẹ đã làm với cô. Cũng vì sợ Lý Hữu Lương vụиɠ ŧяộʍ đưa tiền cho cha mẹ cô. Lý Hữu Lương bởi vậy mới biết vì sao Lâm Vân Hương phải tiết kiệm một ít tiền, còn nắm chặt tiền—— do sợ hãi.

Lý Hữu Lương nghe vậy tin tưởng Lâm Vân Hương vì tiền của anh ta cũng sẽ không mắng anh ta trước mặt con trai. Nếu không ngày đó cũng sẽ không nhịn giận cho con đi tới nhà ông bà trước.

Tiểu Bắc kéo cánh tay của mình: "Cha, bạn cùng lớp của con nói."

Lý Hữu Lương và Lâm Vân hương đồng loạt nhìn về phía con trai.

Tiểu Bắc quay sang mẹ: "Con biết ly hôn là gì. Hai người bạn cùng lớp của con, cha mẹ bạn ấy cũng đã ly hôn. Một người mẹ bạn ấy không cần bạn ấy, một người cha bạn ấy không tốt, đánh mẹ bạn ấy, nói bạn ấy không phải là một cậu bé. Mẹ, tại sao không phải là một cậu bé sẽ bị đánh?”

Rất khó để giải thích.

Lý Hữu Lương: "Ba bạn ấy muốn đánh mẹ bạn ấy rồi lấy cớ bào chữa bừa bãi.”

Tiểu Bắc tin rằng: "Cha vẫn chưa trả lời con."

Lý Hữu Lương hơi chột dạ trong lòng: "Ba có bao nhiêu con cũng đều thương Tiểu Bắc nhất.”

Lâm Vân Hương: "Quan hệ huyết thống không đứt được. Ông bà cũng là ông bà con.”

"Ông bà ngoại vì sao lại đứt được?"

Lý Hữu Lương thiếu chút nữa quên hỏi Lâm Vân Hương có chuyện gì.

Lâm Vân Hương hy vọng Lý Hữu Lương xui xẻo, ví dụ như bị người phụ nữ kia bỏ rơi. Đứa con mà người phụ nữ kia mang thai không phải của Lý Hữu Lương. Lý Hữu Lương sau này phải thay người ta nuôi con. Nhưng cô không muốn Lý Hữu Lương phá sản gì đó.

Lâm Vân Hương hy vọng sau này cha mẹ không có tiền hoặc bị bệnh đến náo loạn. Lý Hữu Lương có năng lực giúp cô một phen. Lâm Vân Hương cũng không giấu anh ta, nói chuyện từ ngày đến đại tạp viện.

Lý Hữu Lương nghe được chữ "Không biết xấu hổ", tức giận đến đột nhiên đứng dậy. Tiểu Bắc hoảng sợ, Lý Hữu Lương cuống quít ngồi xuống dỗ con trai.

Lâm Vân Hương tiếp tục nói, kể cả chị dâu mặc áo len của cô, rượu anh ta mua bị anh dâu nàng mang đi nhà mẹ đẻ. Ngũ lương dịch và thuốc lá cô mua đều bị anh dâu cất trong phòng. Ba cô cho rằng tiền của cô là của nhà họ Lâm gia và chuyện bác gái Triệu nhìn không nổi đưa bọn họ lên xe buýt.

Lâm Vân Hương không đề cập đến chuyện "xem mắt", đỡ phải lắm chuyện hơn.

Lý Hữu Lương: "Trước đây anh đã từng thấy họ không giống người. Không nghĩ tới lại không biết xấu hổ như vậy." Cúi đầu nói với con trai, "Không phải là mẹ và bà ngoại con cắt đứt. Là mẹ con muốn cắt đứt. Nếu bọn họ không muốn đứt cũng không đứt được.”

Tiểu Bắc rất lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ông ngoại rất đáng sợ, muốn đánh mẹ.”