Chương 47

Nhậm Y Y mời cậu đến nhà cô bé xem, nhà cô bé có một chiếc TV rất lớn. Có một chiếc TV nhỏ trong nhà ông bà. Muốn xem chiếc nào cũng được.

Bác trai phòng bảo vệ nghe thấy thanh âm đi ra thiếu chút nữa cho rằng già hoa mắt không thể dùng: "Duy Đông, sao lại là cháu?”

Nhâm Duy Đông chột dạ, lấy gói thuốc lá từ trong xe đưa cho ông ấy: "Cháu dẫn Y Y ra ngoài chơi không khéo đυ.ng phải Tiểu Bắc và mẹ thằng bé. Tiểu Bắc và Y Y là bạn cùng lớp. Y Y nghe nói Tiểu Bắc chuyển đến đây, muốn tới đây chơi.”

Bác trai phòng bảo vệ mở điếu thuốc ra, hút một điếu rồi lại trả lại cho anh. Nhâm gia và Lý gia cách trường trung học không xa lắm. Bác trai sống hơn nửa đời người ở đây biết rõ tình hình xung quanh: "Một trường mẫu giáo à.”

Nhâm Duy Đông gật đầu. Hai đứa trẻ đi ra. Tiểu Bắc đi tới trước mặt Nhâm Y Y, cô nhóc gọi cậu lại, nhất định phải tay trong tay đi song song. Nhâm Duy Đông không muốn nhìn. Nói con nhóc là trẻ con, lại giống như một người lớn. Nói con bé hiểu chuyện, lại ngây thơ như thế.

Năm Nhâm Duy Đông bế Y Y về nhà, ba mẹ anh còn chưa nghỉ hưu. Hai vợ chồng già đưa cô bé đến trường khi không có nhiều lớp học. Khi đó bác trai phòng bảo vệ không ít lần giúp đỡ trông cháu.

Lý Hữu Lương thường xuyên đón Tiểu Bắc rồi đến tìm Lâm Vân Hương, bác trai phòng bảo vệ cũng quen biết với Tiểu Bắc. Ông ấy nhìn hai đứa ông nhìn từ nhỏ lớn lên cùng nhau xuất hiện, lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Tiểu Bắc, Y Y, có lạnh không?”

Hai đứa trẻ lắc đầu rồi chạy vào từ cửa bên.

Ở KFC có người ngoài, lên xe có con. Lâm Vân Hương đối mặt với mối tình đầu nhiều năm không gặp không có bao nhiêu không được tự nhiên. Giờ này khắc này, Lâm Vân Hương cảm thấy rất không được tự nhiên, không biết làm sao. “Bác à, cháu đi vào nhìn hai đứa nhỏ, để đừng chạy loạn.”

Bác trai bảo vệ gật đầu: "Phải nhìn. Đứa nhỏ có đôi chân nhanh lắm.”

Nhâm Duy Đông do dự một lát, không đuổi theo, lại đưa cho bác trai một điếu thuốc.

Bác trai theo thói quen nhận, phát hiện ánh mắt Nhâm Duy Đông đuổi theo Lâm Vân Hương, hiểu rõ hỏi: "Có ý gì không?”

Nhậm Duy Đông ngẩn người một lát, hoài nghi anh nghĩ nhiều: "Ngài nói gì vậy?”

"Trong trường này, chuyện lớn nhỏ còn có thể gạt được bác à?" Bác trai hút một hơi, "Có một khoảng thời gian con nhóc Vân Hương thứ bảy không trở về, buổi sáng cuối tuần ra ngoài, cháu lại thỉnh thoảng dạo quanh ở cổng trường, tưởng bác không biết?”

Nhậm Duy Đông há miệng, sắc mặt từng chút một biến thành màu đỏ, cho đến khi lỗ tai cũng đỏ hết.

"Sau đó cháu không tới, Vân Hương đột nhiên thân hơn với thằng nhóc họ Lý, chuyện gì xảy ra?" Bác trai bảo vệ cho rằng đời này sẽ không còn cơ hội hỏi.

Nhâm Duy Đông so với Lâm Vân Hương vừa rồi còn không được tự nhiên hơn.

Thế mà anh và Lâm Vân Hương vẫn cho rằng giấu rất tốt.

"Bởi vì mẹ Y Y?"

Nhâm Duy Đông vừa nghe đã biết hiểu lầm, không dám chần chờ: "Không phải. Không liên quan gì đến mẹ con bé.”

"Tôi tính thời gian cũng không đúng." Nhâm Duy Đông được bác trai bảo vệ nhìn lớn lên. Bác trai không hy vọng cậu nhắm mắt lại không nhìn đường, "Khi cháu và mẹ Y Y thân thiết, Vân Hương và thằng nhóc họ Lý đã đính hôn?”

Nhâm Duy Đông lại chưa tính thử, nào biết được.

"Đại khái là thế."

Bát quái là bản chất của con người, không phân biệt nam nữ.