Chương 48

Bác trai bảo vệ tò mò: "Mẹ Y Y có xinh đẹp không?”

Ótt Nhậm Duy Đông đầy hắc tuyến, chẳng lẽ trên mặt anh có chữ, còn viết "Đại củ cải hoa tâm": "Cháu không phải là người thấy một người sẽ thích một người.”

"Vậy vì sao?"

Lâm Vân Hương không ở Lý gia, hoàn toàn có thể trở về nhà mẹ đẻ. Lâm Vân Hương lại dẫn theo Tiểu Bắc về ký túc xá. Kết hợp với những chuyện trước kia, Nhâm Duy Đông có thể xác định Lâm gia nhất định vì chuyện gì mà chọc giận cô.

Nhất định so với "bán" Lâm Vân Hương cho Lý Hữu Lương còn quá đáng hơn.

Năm đó khi biết rõ chân tướng Lâm Vân Hương gả cho Lý Hữu Lương, Nhâm Duy Đông muốn thu thập người Lâm gia. Nhưng người Lâm gia có tốt xấu gì, thì còn phải khiến Lâm Vân Hương chăm sóc.

Nghĩ rõ điểm này, Nhâm Duy Đông mới không đυ.ng vào ai.

Nhậm Duy Đông không muốn "bao che" những người đó nữa, nửa thật nửa giả nói: "Lâm gia biết chuyện của cháu và Vân Hương thì tìm cháu muốn sinh lễ, muốn tv, phiếu tủ lạnh vân vân. Nếu không kiện sẽ kiện cháu đùa giỡn lưu manh. Bác nên nhớ, lúc đó vừa đúng lúc đánh nghiêm khắc nhất. Nên cháu và cô ấy chia tay.”

Người Lâm gia có đức hạnh gì, bác trai đã nghe công nhân rửa bát trong căng tin nói: "Thế này khó trách. Lúc đó cháu vẫn còn ở trong bộ?”

Nhậm Duy Đông gật đầu: "Bọn họ tới bộ náo loạn, cho dù là thật hay giả, cháu nhẹ thì mất việc, nặng thì đi xa quê hương. Kết quả vẫn phải tách ra khỏi cô ấy.”

Bác trai đăm chiêu: "Theo cháu nói như vậy, mùng hai tết Vân Hương tới đây, cũng không thoát khỏi quan hệ với nhà mẹ đẻ con bé.”

Nhậm Duy Đông sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Bác có biết à?”

Bác trai bảo vệ cười nói: "Chuyện gì có thể giấu được bác. Lúc đầu, bác nghĩ hai người các cháu đã xảy ra mâu thuẫn. Mấy ngày nay hai vợ chồng Lý gia thấy bác thì than thở, thằng nhóc họ Lý lại đây, Vân Hương cũng không đuổi nó đi, không phải nháo mâu thuẫn lại không về nhà, còn có thể là gì.”

Nhâm Duy Đông ngẫm lại đức hạnh trước kia của Lý Hữu Lương, suốt ngày treo vợ con bên miệng. Đổi lại là anh, cũng sẽ suy nghĩ sâu xa: "Bác hình như cũng không ngoài ý muốn? ”

Bác trai bảo vệ: "Thằng nhóc kia từ khi mua xe mắt hận không thể mọc đầu lên. Bác vốn còn muốn nhắc nhở Vân Hương. Thấy nó nên đến đón một lần cũng không rơi xuống, còn tưởng rằng nó chỉ là khoe khoang với chúng ta." Nói đến đây lắc đầu, "Người nghèo thoạt giàu, có mấy người không thay đổi thành xấu." Vô tình chú ý đến xe của Nhậm Duy Đông, "Cháu không giống như bọn họ. Cháu từ nhỏ đã không thiếu tiền.”

Nhâm Duy Đông cười cười không giải thích, ở nhị tiến tứ hợp viện, anh nói không có tiền cũng không có người tin.

"Cháu nghĩ gì?” Bác trai bảo vệ dùng ánh mắt "không cần gạt bác, bác đều biết", "Không có chút ý nghĩ, rảnh rỗi cùng người ta đến đây?”

Nhậm Duy Đông lắc đầu: "Thật sự là tình cờ gặp được.”

"Cháu còn thiếu tình cờ gặp được à. Tất cả họ đều được cháu đưa đến cửa nhà?" Bác trai bảo vệ lắc đầu, "Cháu không thiếu tiền, công ty làm rất lớn, Y Y cũng hiểu chuyện, sao còn không tìm?”

Nhậm Duy Đông: "Không gặp được người thích hợp.”

"Cái gì là thích hợp?" Bác trai mấy năm gần đây không ít lần nghe được những lời này, ông ấy cũng không rõ, năm đó lúc ông ấy lập gia đình cũng không chọn ba chọn bốn, cũng sống được cả đời.

Nhâm Duy Đông nghe vậy không khỏi nhớ tới ba mẹ anh, hai vợ chồng già cũng không ít lần hỏi như vậy: "Dù sao cũng phải hợp nhãn duyên.”