Chương 5: Đại học y đứng đầu cả nước

"Đúng vậy, Lộ Ngã nhà chị đã nói từ trước, hoặc là được nhận vào Đại học Y Trung Sơn hoặc không học y mà học tài chính thay vì học ở các trường Y khoa khác. Vì vậy, Lộ Ngã nhà chị đã đến Đại học Kinh tế Tài chính."

Niềm vui mà Tôn Dung Phương có được khi bà vừa đến đã không còn nữa.

Nhìn vẻ mặt mất hứng của em họ, Chu Nhược Mai không khỏi cao hứng, bắt chuyện: "Nhanh pha trà, không phải em nói thích trà nước ngoài sao? Trà đen này rất ngon. Uống thử đi, là từ nước ngoài gửi về."

Tôn Dung Phương không biết phải trả lời như thế nào. Việc con gái không thể trở thành bác sĩ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bà. Bà biết rõ bác sĩ cũng phân rõ thứ bậc, nhưng bà không ngờ rằng ngay từ kỳ thi tuyển sinh đại học lại đã tàn nhẫn như vậy.

“Khách tới sao.” Cửa phòng làm việc mở ra, một người đàn ông cao ráo, gương mặt hiền lành đeo kính cận đi ra, chính là Đinh Ngọc Hải, chồng của Chu Nhược Mai.

“Chào anh rể.” Tôn Dung Phương quay đầu chào hỏi.

“Nghe nói cháu họ muốn đi học trường y?” Như thể Đinh Ngọc Hải đã nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng khách.

“Đúng vậy, Doanh Doanh nói nó muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật.” Tôn Dung Phương vội vàng nói thay con gái, bà nghĩ rằng có lẽ ý kiến của anh rể và chị họ sẽ không đồng nhất với nhau.

"Mơ sao?”

Chậu nước lạnh của Đinh Ngọc Hải đột ngột đổ xuống khiến Tôn Dung Phương sợ chết khϊếp.

Chu Nhược Mai vừa vỗ cánh tay chồng vừa cười: "Để dành chút thể diện cho em họ đi. Họ không hiểu y học mấy thứ này."

"Vậy chuyện này không cần nói rõ với bọn họ sao? Con bé muốn trở thành bác sĩ phẫu thuật? Sản phụ khoa cũng là phẫu thuật. Cháu có muốn trở thành bác sĩ sản khoa không?" Đinh Ngọc Hải hỏi.

Tạ Uyển Doanh, người nãy giờ không nói gì mà chỉ nhìn xuống sàn, ngẩng đầu lên và trả lời: "Không, cháu muốn trở thành một bác sĩ ngoại khoa tim mạch."

“Bác sĩ ngoại khoa tim mạch?” Đinh Ngọc Hải lắc đầu ngao ngán: “Theo chú biết, trong nước không có nữ bác sĩ phẫu thuật tim mạch nào cả.”

"Vài ngày trước, trên báo có một…" Tôn Dung Phương cũng là nghe con gái mình nói chuyện.

"Các tờ báo đều là phóng đại. Anh biết em họ đang nói tới ai. Người đó đi du học trở về sau đó được mạ vàng thanh danh. Theo anh biết, viện trưởng nhà họ đã yêu cầu cô ấy thực hiện một số ca phẫu thuật và các tờ báo đã phóng đại lên để cho bệnh viện đó thêm vài phần hình tượng. Thực tế, không có ca mổ nào trong khoa của họ được cô ấy mổ chính. Vốn dĩ, phụ nữ sao có thể làm bác sĩ phẫu thuật. Khoa sản là trường hợp ngoại lệ, vì bệnh nhân và người nhà bệnh nhân có yêu cầu đặc biệt. Khoa tim mạch là khoa khó và rủi ro nhất trong tất cả các ca phẫu thuật, giám đốc bệnh viện sẽ không bao giờ giao một ca mổ như vậy vào tay một nữ bác sĩ”.

“Tại sao phụ nữ thì không thể?” Tôn Dung Phương lắp bắp hỏi.

"Phụ nữ có thể thức đêm được không? Một người phụ nữ có thể đứng bên bàn mổ 24/24 mà không biết mệt không? Nữ bác sĩ có kì kinh nguyệt cố định. Mỗi tháng có thể lên bàn mổ bao nhiêu ngày mà không có gì cản trở?

Tất cả đều là sự thật, Tôn Dung Phương cúi đầu.

"Em nói với người nhà Doanh Doanh để cho con bé đừng làm bác sĩ, cứ thi vào ngành tài chính và trở thành kế toán, hoặc giáo viên. Nam nhân đều thích phụ nữ làm những nghề nghiệp như vậy. Sẽ không có vấn đề gì để kết hôn trong tương lai.” Chu Nhược Mai tính toán hộ em họ mình một chút.

"Không, cháu muốn trở thành bác sĩ. Cháu sẽ được nhận vào trường Đại học Y khoa ở thủ đô, thuộc Hiệp hội Khoa học Y khoa Quốc gia, toàn bộ chương trình đại học, thạc sĩ và tiến sĩ kéo dài trọn vẹn tám năm, và một lớp chỉ tuyển mười sinh viên.” Tạ Uyển Doanh nói từng chữ một, trường đại học đứng đầu cả nước này, đối với lần trọng sinh này của cô, cuối cùng cô cũng có cơ hội chạm vào nó, cô nhất định sẽ nắm thật chặt.