Chương 42: Cộng Bắp

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Mọi người bắt đầu làm việc, Lâm Tri Thanh có mang theo máy tính, những người khác thì không. Đếm hết túi bắp này đến túi bắp khác khiến người ta hoa hết cả mắt, huống chi còn phải cộng trừ những con số trên giấy?

Mai Tinh không muốn xảy ra sơ sót gì nên nghiêm túc cúi đầu tính toán, Lâm Tri Thanh cũng nhanh nhẹn dùng máy tính tính toán.

Cố Giai Tuệ khoanh tay đứng nhìn một hồi, đại đội trưởng đã gấp đến phát điên: "Tính được không tính được không? Nhanh nhanh nhanh!"

Mai Tinh bối rối nói: "Đại đội trưởng, tôi cần chút thời gian để tính toán, đại đội trưởng đừng nóng vội."

"Cần bao lâu nữa?"

"Cho tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ tính xong." Mai Tinh có chút không tự tin, nhưng cô ta là người phụ nữ có trình độ văn hóa cao nhất trong thôn, đã học hết sơ trung, cũng chỉ có cô ta mới có thể đảm trách nhiệm vụ tính toán.

Đại đội trưởng vỗ đùi một cái: "Dào ôi, một tiếng lận sao? Chậm quá! Nếu tính toán lâu lắc khiến người ta đổi ý thì phải làm sao đây, gần đây có tới mấy đội sản xuất lận, không phải chỉ có lương thực của đội ta mới tốt!"

Họ mà đổi ý không mua lương thực nữa thì không phải sẽ mất một khoản tiền sao?

Nghĩ chuyện này cũng có ảnh hưởng tới mình và hai đứa nhỏ nên Cố Giai Tuệ tiến lên một bước: "Đại đội trưởng, tôi muốn giúp đỡ việc tính toán."

Mai Tinh có chút khó chịu nhìn cô: "Cố Giai Tuệ? Cô tính? Cô làm sao mà tính? Không phải cô chỉ mới học hết lớp bảy thôi sao? Huống chi bây giờ chúng ta cũng không còn dư giấy bút."

Cố Giai Tuệ nhướng mày, thản nhiên nói: "Tôi tính nhẩm."

Tính nhẩm?

Mai Tinh bật cười khúc khích, khoát tay nói: "Cố Giai Tuệ này, bọn tôi đã rất bận rồi, cô đừng có nói giỡn. Thôi thôi, cô lui ra đằng sau đi, đừng làm chúng tôi chậm trễ."



Nào ngờ Cố Giai Tuệ chỉ vào các con số được viết bằng bút than đen trên những túi bắp rồi nói: "179, 198, 182, 203, 194, 217, 188, 193, 189, 201, tổng cộng là 1944."

Mọi người ngây ra toàn tập, đám đông trở nên xôn xao nhưng vẫn cho rằng Cố Giai Tuệ nói phét, bằng không sao lại có người lợi hại đến vậy? Liếc qua một lần đã cộng được mấy con số phức tạp kia?

Lâm Tri Thanh lập tức bước ra: "Để tôi dùng máy tính tính lại!"

Anh ta gõ lạch cạch lạch cạch một hồi, mọi người thấy hơi sốt ruột, cái máy tính này xem ra còn không tính nhanh bằng Cố Giai Tuệ!

Lâm Tri Thanh nhìn chằm chằm con số hiện ra trên máy tính, không thể tin được nhìn Cố Giai Tuệ: "Máy tính cũng tính ra kết quả là 1944!"

Đại đội trưởng mừng như bắt được vàng: "Cố Giai Tuệ à, cô tính cộng lợi hại như vậy sao? Nhanh nhanh, tính tiếp đi!"

Cố Giai Tuệ đi lướt qua những túi bắp một vòng. Cô chỉ cần nhìn qua một lần là mấy con số đã tự động cộng trừ ở trong đầu, còn nhanh hơn cả máy tính. Mấy cái phép cộng của học sinh tiểu học này đối với cô chẳng là gì cả.

Cô không phải thiên tài, cũng không phải mới lần đầu tiên đã có khả năng nhìn qua một lần là nhớ, tất cả đều được rèn luyện qua mười mấy năm luyện tập chăm chỉ và kỷ luật.

Lúc những đứa trẻ khác ngủ nướng, chơi đùa ngoài sân hay xem tivi thì cô đang nỗ lực học tập. Lúc những đứa trẻ khác đang đắc chí vì được điểm cao thì cô lại không thỏa mãn với những đề thi đơn giản, vẫn nỗ lực tìm kiếm những câu đố khó hơn để làm…

Đại đội trưởng yêu cầu Cố Giai Tuệ tính một lần, Lâm Tri Thanh tính một lần, mỗi lần Cố Giai Tuệ tính xong sẽ để cho Mai Tinh chép vào sổ, sau đó đối chiếu với con số mà Lâm Tri Thanh tính ra.

Cố Giai Tuệ rất nhanh đã bỏ xa Lâm Tri Thanh, chờ cô tính xong hết thì Lâm Tri Thanh vẫn còn mười mấy túi chưa tính tới.

Cái này thật là ngầu nha!

Tiểu Oa không biết đã tới từ lúc nào, cô bé khoái chí tới mức muốn nhảy cẫng lên: "Mẹ ơi mẹ giỏi quá!"

Trong đám đông vây xem cũng có người nhà họ Thẩm, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, sao bọn họ không biết Cố Giai Tuệ tài giỏi như vậy nhỉ?