Chương 43: Mời Anh Cả Cố Gia

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Sắc mặt của Mai Tinh thay đổi liên tục, trong mắt của Lâm Tri Thanh lại tràn ngập ý cười dịu dàng, đôi mắt đó luôn quan sát Cố Giai Tuệ với sự tán thưởng không che giấu.

Chờ đến khi số lương thực được tính toán xong và không còn một sai sót nào, đại đội trưởng mới giơ ngón tay cái với Cố Giai Tuệ: "Quả nhiên là vợ của Thẩm Quốc An, hai người thật sự quá tuyệt vời! Chồng cô lúc trước học lái xe cũng học nhanh hơn so với những người khác, cứ như thể có tài năng bẩm sinh vậy!"

Mọi người vừa kinh ngạc vừa cảm thán, Cố Giai Tuệ lại thấy mấy việc này chỉ là chuyện nhỏ, làm xong mới biết đối với người dân thôn Hồng Tinh, chút công sức đó chẳng hề nhỏ tí nào.

Cô có chút hối hận vì mình lỡ để lộ hơi nhiều, bây giờ vẫn chưa nắm chắc được chuyện gì, thể hiện như vậy sẽ khó mà giải thích, nhưng tính cũng tính rồi, không còn cách nào khác, chỉ có thể giả ngu thôi.

Rất nhanh sau đó, mấy người ở trấn trên dẫn theo vài người khác từ bên ngoài tới. Bọn họ lái một chiếc xe tải đến thôn, nhìn thấy lương thực của thôn Hồng Tinh được sắp xếp chỉnh tề đâu ra đó, số lượng cũng được tính toán xong khiến bọn họ rất hài lòng, sau khi nghiệm thu họ không tiếc dùng giá cao để mua lại.

Đại đội trưởng hết sức vui vẻ, lập tức lấy nửa túi bột bắp ra làm phần thưởng cho Cố Giai Tuệ: "Đồng chí Cố Giai Tuệ này, chồng cô ở bên ngoài làm nhiệm vụ vận chuyển cho đội sản xuất chúng ta, cô ở nhà cũng ra sức cống hiến cho đội, hai vợ chồng đều làm rất tốt! Nửa túi bột bắp này chính là phần thưởng cho nhà cô!"

Cố Giai Tuệ không khách khí nhận lấy: "Cảm ơn đại đội trưởng."

Lâm Tri Thanh vốn dĩ đang tươi cười ngắm nhìn Cố Giai Tuệ, vừa nghe đại đội trưởng nhắc tới Thẩm Quốc An thì ý cười tức thì phai nhạt.

Trước giờ anh ta luôn cảm thấy Thẩm Quốc An không xứng với Cố Giai Tuệ, nếu là anh ta thì anh ta chắc chắn sẽ không để Cố Giai Tuệ sinh sống ở một nơi như thế này.



Mà Mai Tinh lại đang nhìn Lâm Tri Thanh, lòng đầy chua xót, không rõ vì sao Lâm Tri Thanh biết Cố Giai Tuệ đã kết hôn rồi mà vẫn nhìn cô ta với ánh mắt như vậy, chắc chắn là do Cố Giai Tuệ lẳиɠ ɭơ, Cố Giai Tuệ đê tiện.

Cố Giai Tuệ mang theo nửa túi bột bắp về nhà, Lý Ái Liên lập tức nhào lên muốn cướp: "Đây là đại đội trưởng khen thưởng cho cả nhà ta, mày không thể độc chiếm một mình!"

Không biết vì sao bây giờ mỗi lần Cố Giai Tuệ nhìn thấy Lý Ái Liên là cảm thấy buồn nôn, cô nói thẳng: "Tôi không đi tính toán thì đại đội trưởng sẽ thưởng bột bắp à? Sao cái gì cũng phải chia cho cả nhà? Lúc tôi vận dụng đầu óc để tính sao không thấy mấy người ló mặt ra? Tiền do ba Đại Oa kiếm cả nhà cũng tiêu, gửi đồ về cả nhà cũng chia, vợ và con của anh ấy lại không xài được thứ gì! Có lúc nào nhà chú hai, chú ba cho nhà tôi thứ gì tốt chưa? Số bột bắp này bà đừng hòng đυ.ng tới!"

Lý Ái Liên tức nghiến răng nghiến lợi, bây giờ bà ta cũng không dám đem chuyện ly hôn ra dọa Cố Giai Tuệ. Sợ đại đội trưởng và Hội Phụ nữ kéo tới, bà ta cũng không dám đánh nhau. Con quỷ chết tiệt Cố Giai Tuệ này đúng là đáng chết, ra tay cũng hung hãn, cứ như vậy mà lật bàn ăn, cơm nói hất là hất, gà nói gϊếŧ là gϊếŧ, không biết tiếc đồ một chút nào!

Bà ta nằm trên giường tức mình cả đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp hay ho.

Cố Giai Tuệ không biết xấu hổ, vậy nhà họ Cố cũng có thể không biết xấu hổ!

Nếu như mọi người biết Cố gia có một đứa con gái vừa ích kỷ vừa bất hiếu như cô ta thì mai sau ai dám cưới con gái nhà họ Cố?

Chỉ cần nhà mẹ đẻ Cố Giai Tuệ biết chuyện, nhất định sẽ giáo dục lại Cố Giai Tuệ!

Lý Ái Liên nghĩ như vậy nên sáng ngày hôm sau đã sai Mã Hồng Mai và Thẩm Mỹ Quyên sang nhà họ Cố mời anh cả Cố gia sang.