Chương 13

Mọi người cùng xem những thứ mà Tống Vĩnh Dân mang về.

Tống Vĩnh Dân chia ra một số thứ, ông nói với Hứa Chương Nam: “Những thứ này lát nữa mang sang chỗ mẹ.”

“Được.” Hứa Chương Nam gật đầu: “Anh tranh thủ ngủ một lát đi.”

Bà quay sang dắt tay hai chị em Tống Tri Thu: “Hai đứa đi ra ngoài chơi với mẹ, để yên cho cha nghỉ ngơi.”

Hứa Chương Nam lại dắt hai chị em ra sân phơi lúa để phơi nắng. Lần này thì họ cũng đến nơi một cách thuận lợi.

Đã có không ít người đang ngồi ở sân phơi lúa. Thấy Hứa Chương Nam tới, có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi.

Tuy rằng một thanh niên trí thức ngoại lai như Hứa Chương Nam rất khó hòa nhập được với người trong thôn, nhưng cho dù mọi người có nói chuyện bát quái gì về bà, sẽ không có ai thể hiện ra mặt vào lúc này. Có khá nhiều người muốn Hứa Chương Nam ngồi buôn chuyện cùng.

Hứa Chương Nam cũng không ngại, bà ngồi xuống một cách thoải mái, bảo hai đứa trẻ tự đi chơi.

Có mấy đứa trẻ cùng tuổi đã gọi Tống Tri Lễ đi chơi, Tống Tri thu lại không muốn chơi với một đám trẻ con, vì thế cô dứt khoát ngồi bên cạnh Hứa Chương Nam.

Hứa Chương Nam ôm cô ngồi xuống.

“Thu Thu, chào hỏi đi con.” Hứa Chương Nam dịu dàng nói với con gái.



Cô đành phải chào hỏi một vòng.

“Tiểu Hứa à, Thu Thu nhà cô có vẻ đỡ nhát hơn rồi!” Mọi người trêu chọc.

Hứa Chương Nam xoa xoa đầu con gái, bà cười nói: “Đây chính là chuyện tốt!”

“Tiểu Hứa, có phải chồng cô về rồi hay không? Vừa rồi hình như nhìn thấy chồng cô? Sao rồi, có phải lần này cũng kiếm lời không ít tiền đúng chứ?”

Người nói chuyện chính là một bà ba hoa nổi tiếng trong thôn, ngày thường thích nhất là hỏi thăm chuyện nhà người khác.

Hứa Chương Nam không cười nữa: “Thím nói gì vậy? Vĩnh Dân có tiền lương hàng tháng, vì sao đi công tác một chuyến lại kiếm được tiền?”

Nhìn ánh mắt tò mò của mấy người phụ nữ khác, giọng nói của Hứa Chương Nam cũng trầm xuống:

“Hơn nữa, ra ngoài vận chuyển hàng hóa đâu phải là việc nhẹ nhàng? Lúc lái xe thì không ngủ mấy ngày mấy đêm cũng là chuyện thường gặp. Lần này về nhà, chồng cháu cũng gầy đi nhiều…”

“Ôi chao, có khi thật vậy đấy! Làm việc ở đội vận tải thì có lương cao, nhưng đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt. Tôi có người họ hàng, lúc trước cũng làm việc vận chuyển.

Người đó lái xe đến mấy chỗ hẻo lánh ấy, bị dân bản xứ đánh cướp, mất mạng luôn rồi. Để lại một nhà già trẻ, về sau cũng không biết sống tiếp kiểu gì.”

Một người phụ nữ nói.