Chương 12

Nhìn Tống Tri Lễ vẻ mặt chờ mong ở bên cạnh, Tống Tri Thu cảm thấy hơi mất mặt.

Cũng may là Tống Vĩnh Dân và Hứa Chương Nam cũng vào phòng sau đó không lâu.

Tống Vĩnh Dân nhìn Tống Tri Thu, ông cười khẽ một tiếng, xoa xoa đầu con gái, sau đó ông dùng một tay nhấc ba lô lên, kéo khóa ba lô ra một cách dễ dàng.

Tống Vĩnh Dân lấy một cái bao ra trước, ông đưa nó cho hai chị em Tống Tri Thu. Cô mở ra, thấy bên trong toàn là kẹo, còn có mấy hộp đồ hộp và bánh quy.

“Lần này cha đi tới vùng duyên hải, mang một ít hải sản khô về.”

Hả? Hải sản khô?

Cũng tạm được, Tống Tri Thu nghe xong thì nghĩ vậy.

Tống Vĩnh Dân lấy đồ từ trong ba lô ra, Hứa Chương Nam ngồi bên cạnh sắp xếp lại.

Tống Tri Lễ và Tống Tri Thu cũng lấy kẹo ra, chia nhau từng viên một.

Hứa Chương Nam cảm thấy buồn cười, lại sợ hai đứa trẻ ăn kẹo nhiều bị đau răng, ba dứt khoát cầm hết kẹo lên, chỉ để lại cho mỗi người hai viên.

“Không được ăn nhiều, mẹ giữ giúp các con.”

Tống Tri Lễ thấy kẹo đều bị thu hết thì vô cùng nóng nảy, cậu bé chép miệng: “Con còn muốn…”

“Không được.” Hứa Chương Nam từ chối ngay lập tức, trừ việc sợ con bị sâu răng, bà cũng sợ người khác nhìn thấy trong túi của hai con có nhiều kẹo như vậy.



Tống Tri Thu lập tức gõ lên trán em trai: “Mai rồi lại ăn.”

Hiện giờ Tống Tri Lễ đang rất sùng bái Tống Tri Thu, thấy chị nói vậy, cậu bé đành tủi thân nghẹn nước mắt lại.

Tống Vĩnh Dân thấy vậy thì nhướn mày.

Đi công tác xa một chuyến, ông cảm thấy con gái hoạt bát nhanh nhẹn hơn nhiều.

Nghĩ đến cảnh tượng bên ngoài lúc nãy, Tống Vĩnh Dân không nhịn được mà cười ra tiếng.

Nhưng mà, trước đây Thu Thu nhát gan, ngày thường ông hay lo lắng con gái sẽ bị người khác bắt nạt.

Bản thân ông thường xuyên không ở nhà, cũng không thể lúc nào cũng chú ý đến vợ con ở nhà được. Nghĩ đến đây, Tống Vĩnh Dân cảm thấy áy náy.

Chính vì thế nên khi nhìn thấy Tống Mãn Kim bắt nạt Tiểu Lễ thì ông cảm thấy rất tức giận.

Còn đang chuẩn bị ra tay, không ngờ rằng lại thấy Thu Thu xông tới như một viên đạn pháo nhỏ, còn đánh cho Tống Mãn Kim một trận tơi bời…

Thế nên ông im lặng rút chân về, đứng quan sát một lúc…

Tống Vĩnh Dân không cảm thấy con gái làm sai chỗ nào, phải cho Tống Mãn Kim một bài học nhớ đời.

Hơn nữa, điều làm ông vui vẻ là, cuối cùng thì con gái cũng hoạt bát hơn rồi!