Chương 43

Tống Tri Thu xách Tống Tri Lễ đang có chút buồn bã về nhà.

Hôm nay, lúc cậu chơi chung với đám trẻ con trong thôn, đã tranh cãi một trận với Cẩu Đản ở cuối thôn.

Nguyên nhân là Cẩu Đản mắng Tống Tri Lễ sẽ trở thành đứa trẻ không có mẹ, không biết đứa nhỏ này nghe người lớn nào nói, dáng vẻ cực kỳ chính xác.

Lúc Tống Tri Thu được người ta gọi đến, cô chỉ thấy Tống Tri Lễ đang gân cổ cãi nhau với Cẩu Đản, trên mi mắt còn đẫm nước mắt trong suốt.

Cẩu Đản vừa nhìn thấy cô đến thì lập tức bỏ chạy, Tống Tri Thu không thể làm gì khác ngoài việc an ủi em trai mình.

Nhưng mà cô thật sự không biết dỗ trẻ con thế nào, nói cả hồi lâu, miệng cũng khô rồi mà vẫn cảm thấy như không có hiệu quả gì, Tống Tri Thu đành phải đưa cậu bé về nhà.

Lúc hai chị em rẽ vào con đường dẫn về nhà, bọn họ đã gặp được người đưa thư vừa mới phát thư xong đi ra.

Tống Tri Thu còn nhớ người đưa thư này, ngọt ngào lên tiếng chào hỏi.

Không ngờ người đưa thư lại dừng lại.

Tống Tri Thu nghiêng đầu hỏi: “Chú đưa thư ơi, hôm nay có thư của nhà cháu không ạ?”

Người đưa thư đương nhiên vẫn còn nhớ hai chị em này, mỉm cười nói: “Chú vừa mới đến nhà cháu đưa giấy báo trúng tuyển đó.”

Ánh mắt cô sáng lên, vui vẻ nói: “Chắc chắn là giấy báo của mẹ cháu đến rồi! Chú ơi, chú giao cho mẹ cháu rồi ạ?”



“Không ngờ mẹ của bạn nhỏ giỏi giang như thế!” Người đưa thư chọc cười cô: “Giấy báo đã giao cho ông nội cháu rồi đấy.”

“Cháu cảm ơn chú! Chú tiếp tục đưa thư đi ạ!”

Tống Tri Thu vội vàng muốn nhìn thấy giấy báo trúng tuyển của thời đại này, bèn không kịp chờ đợi mà tạm biệt người đưa thư.

Người đưa thư cười một tiếng, vẫy vẫy tay rồi đạp xe đi.

Tống Tri Thu kéo Tống Tri Lễ chạy như bay về nhà họ Tống.

Tống Tri Lễ cũng tò mò về giấy báo trúng tuyển của mẹ, lập tức xốc lại tinh thần, chạy theo Tống Tri Thu.

Nơi này cách nhà họ Tống không xa, hai chị em Tống Tri Thu chạy đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vui vẻ đẩy cửa ra, chạy vào trong nhà bọn họ.

Hứa Chương Nam đang ngồi bên cạnh chậu than đọc một quyển sách, Tống Tri Thu phấn khích mở miệng: “Mẹ ơi, mẹ nhận được...”

Không đúng, sắc mặt của Hứa Chương Nam xem chừng rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề kích động như đã nhận được giấy báo.

Tống Tri Thu không nói tiếp nữa, ngược lại hỏi: “Vừa rồi ông nội đã tới ạ?”

Hứa Chương Nam thấy mặt mũi hai đứa nhỏ đỏ bừng thì lập tức kéo bọn họ qua, nắm tay vươn ra sau lưng hai người, xem xem có ướt mồ hôi hay không.

Sau khi xác nhận khô ráo xong, Hứa Chương Nam lắc đầu: “Ông không đến, sao thế?”