Chương 9

Hơn nữa, gia tộc trước kia của cô cũng giàu lên dựa vào thời kỳ đặc thù này.

Tống Tri Thu đang đắm chìm trong tưởng tượng của mình, nhất thời không chú ý đến Tống Tri Lễ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng hét của Tống Tri Lễ.

Tống Tri Thu biến sắc, nhìn về phía Tống Tri Lễ, chỉ thấy Tống Mãn Kim nhà bác hai đang xách cổ áo cậu bé, giơ nắm tay, trông như muốn đánh người.

Tống Tri Thu nhìn thấy thì nổi giận, bước nhanh tới.

"Mau đưa kẹo trên người mày ra đây, nếu không tao sẽ đánh mày!"

Tống Tri Thu vừa đến gần đã nghe thấy giọng uy hϊếp của Tống Mãn Kim.

Trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh Tống Mãn Kim cướp đồ của hai chị em nhà này, mà gần như lần nào nó cũng thực hiện được.

Cô bé nguyên thân là một người hướng nội, hay xấu hổ, không nói chuyện nhiều, vừa nhìn đã biết là rất dễ bắt nạt, Tống Tri Lễ thì còn quá nhỏ.

Cho nên, hai chị em "giàu có" là đối tượng hay bị Tống Mãn Kim cướp đồ nhất.

Tống Tri Thu càng nghĩ càng tức, Tống Tri Thu cô lại dễ bị bắt nạt thế sao?

Luận về đánh nhau, cô chưa từng sợ bất cứ ai!

Bà nội cô sợ cô bị bắt cóc, từ nhỏ đã mời thầy giáo đến dạy Taekwondo cho cô, bản thân cô cũng không lười biếng, có thể qua lại mấy chiêu với đàn em của sư phụ.

Hiện giờ một Tống Mãn Kim cũng đòi bắt nạt cô, thật là quá khinh người!



Tống Tri Thu một bước xông lên, chỉ mấy chiều đã vật Tống Mãn Kim xuống đất, đồng thời bảo vệ Tống Tri Lễ ở sau lưng mình.

"Mày muốn đánh nó? Vậy tao đánh mày một trận trước!" Tống Tri Thu lạnh lùng nói, trong lòng có chút hối hận.

Sơ suất rồi, còn tưởng vẫn là cơ thể của mình, dùng sức hơi nhiều, hình như bị sái khớp rồi.

Nhưng thua cái gì cũng không thể thua khí thế, nét mặt Tống Tri Thu vẫn rất ung dung.

Tống Mãn Kim còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ném xuống đất.

Nó đứng lên nhìn, hóa ra là Tống Tri Thu như hũ nút của nhà chú ba.

"Đồ nuôi tốn công, mày còn dám đánh tao!" Tống Mãn Kim bị đánh, nổi giận đùng đùng.

Vừa nhìn thấy là Tống Tri Thu, nó lập tức không nhịn được chửi ầm lên, còn nói ra cả lời mẹ nó thỉnh thoảng dùng để lén lút chửi người.

Nghe Tống Mãn Kim nói vậy, Tống Tri Thu cười khẩy một tiếng, sau đó cô không hề khách sáo đánh cho cậu ta một trận, không nương tay chút nào.

Tống Mãn Kim định phản kháng, nhưng cho dù cậu ta có giãy giụa thế nào thì đều vô ích, cuối cùng bị đánh đến mức khóc ầm lên.

“Hu hu hu, tao sẽ mách mẹ tao, để bà ấy ra đánh mày, hu hu hu…”

Tống Mãn Kim vừa khóc vừa hô lên.