Chương 10

Tống Tri Thu dừng tay lại, cô nhăn nhăn mày.

Lý Phượng Hà rất khó chơi, đặc biệt là chuyện có liên quan tới Tống Mãn Kim, bà ta có thể làm ầm ĩ ba ngày ba đêm.

Thôi, đánh cũng đánh rồi, dù sao cũng không tránh được việc làm ầm ĩ, vậy thì đánh nặng một chút đi.

“Thế à, dù sao thì anh cũng sẽ nói với mẹ anh, tôi đánh cho anh một trận ra trò, cũng không coi là lỗ vốn.” Tống Tri Thu dửng dưng nói.

Tống Mãn Kim nghe cô nói thế thì sợ đến mức quên cả khóc.

Thấy Tống Tri Thu còn nặng tay hơn một chút, cậu ta hô lớn: “Tao sai rồi, tao sai rồi! Tao không mách mẹ tao nữa! Đừng đánh, đừng đánh…”

Thân thể nhỏ bé này của Tống Tri Thu cũng không có nhiều sức lực, lúc này cũng sắp kiệt sức rồi, vì thế cô cũng buông tay ra.

Thấy Tống Tri Thu ngừng lại, Tống Mãn Kim vội vàng bò dậy.

Cậu ta dùng bàn tay đen tuyền để lau nước mắt và nước mũi, sau đó nhanh chóng chạy đi, khiến Tống Tri Thu cảm thấy hơi buồn nôn.

Tống Tri Lễ ở bên cạnh đã chứng kiến toàn bộ quá trình chị gái đánh cho Tống Mãn Kim một trận tơi bời, lúc này cậu bé há to miệng, sợ đến ngây người.

“Chị, chị giỏi quá đi!” Đôi mắt Tống Tri Lễ sáng lấp lánh, cậu bé sùng bái nói.

“Chuyện nhỏ! Sau này Tống Mãn Kim còn bắt nạt chúng ta nữa thì chị sẽ đánh cậu ta!”



Nghe lời nịnh nọt của em trai, Tống Tri Thu vẫy vẫy tay, cô khiêm tốn nói.

Nhưng mà cảm giác được người khác sùng bái cũng không tệ!

“Wow! Quá tuyệt vời!”

Tống Tri Lễ thực sự rất thích chị gái, trước đây chị không thích nói chuyện với cậu bé, cũng không thích chơi cùng cậu bé, Tống Tri Lễ còn thấy hơi tủi thân.

Nhưng mà vừa rồi chị đã bảo vệ cậu bé, còn dẫn cậu bé cùng đi chơi, Tống Tri Lễ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cậu bé còn định nói gì đó thì đột nhiên lại thấy có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở gần đó, đôi mắt cậu bé sáng lên: “Cha!”

Hả? Nghe thấy tiếng kêu của Tống Tri Lễ, Tống Tri Thu cũng nhìn về phía đó.

Quả nhiên là có một người đàn ông cao lớn đang đứng dưới gốc cây to ở phía đối diện sau lưng họ, người đó đeo một cái ba lô lớn ở trên lưng, hình ảnh này cũng trùng khớp với bóng dáng của cha trong trí nhớ của cô.

Người đàn ông cũng đang nhìn hai chị em, nghe thấy tiếng gọi của Tống Tri lễ, ông cũng nhanh chóng bước tới.

Tống Tri Lễ vội vàng chạy tới, Tống Tri Thu vẫn đứng im tại chỗ.

Cô thấy người đàn ông kia, cũng chính là Tống Vĩnh Dân bế Tống Tri Lễ nhỏ bé lên, ông chỉ cần dùng một tay đã có thể bế cậu bé lên một cách nhẹ nhàng.