Chương 13

Nghe lầm, nhất định là nghe lầm rồi.

【59.58...】

Ánh mắt của Kiều Hàm trở nên mơ hồ: Chẳng phải chúng ta vừa mới giải trừ hôn ước sao?

【50.49...】

Sắc mặt của Kiều Hàm tái nhợt: Nam chính vẫn sẽ tốt bụng đút cho ta ăn chứ?

【40.39...】

Cả người Kiều Hàm run rẩy: Hắn vẫn sẽ bổ túc ngoài giờ cho ta chứ?

【30.29...】

Kiều Hàm không chịu chấp nhận hiện thực: Bây giờ ngươi lập tức nói rõ cho ta, ngươi muốn ta leo lên giường của nam chính, câu dẫn hắn, làm thế thì ta còn là con người sao? Ngươi đừng có mà giả chết! Trả lời ta!

Đó là nam thần mà y ngưỡng mộ, chỉ hận không thể bày ra mặt tốt nhất của mình trước mặt hắn, rồi bây giờ lại thế này, thế này sao?

Hơn nữa, làm như vậy chẳng khác nào đạp đổ hết thảy công sức mà y đã cố gắng nỗ lực, đây là muốn biến y thành loại người khẩu thị tâm phi, thay đổi thất thường, tâm thần phân liệt, muốn y tự đào hố chôn mình, tự tìm phiền phức mà.

Nam chính nhất định sẽ hỏi có phải ta bị bệnh không!

Hệ thống: 【... Đã nói là cần phải giữ vững thiết lập của nhân vật phản diện, nếu không khi làm nhiệm vụ sẽ có cảm giác ngắt quãng, ai bảo ký chủ không nghe lời nhắc nhở hữu nghị của hệ thống. 】

Kiều Hàm: Ta với ngươi vốn chẳng có tí hữu nghị nào cả, tuyệt giao! Tuyệt giao!

【10.9.8.7... 】

Kiều Hàm: Hả? Sao ngươi lại tăng tốc độ đếm ngược vậy, ta sai rồi, ta sai rồi, không tuyệt giao!

Hệ thống: 【Ký chủ thật sự không hành động? 】

Kiều Hàm: Vấn đề không phải là có vũ nhục ta hay không, mà là làm như vậy sẽ vũ nhục nam chính đó!

Hệ thống vô cảm:【3.2.1. Quá trình đếm ngược kết thúc, ký chủ chưa có hành động, hệ thống tiến hành cưỡng chế tiếp quản cơ thể, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chưa thực hiện. Đinh! 】

Chờ một chút!

Kiều Hàm chưa kịp có phản ứng, cơ thể đã không tự chủ được mà nhảy xuống giường, chạy như điên hướng về cửa phòng.

Cơ thể giống như biến thành một con rối gỗ, nhất cử nhất động đều bị một luồng sức mạnh vô hình điều khiển, hơn nữa y lại không thể lên tiếng. Kiều Hàm chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị cưỡng ép tiếp nhận.

Khi cơ thể y đến gần cửa phòng, Kiều Hàm chợt kinh hãi, điên cuồng la lên ở trong đầu: Cửa, cửa, cửa!

Chỉ thấy rầm một tiếng, thân thể của Kiều Hàm trực tiếp phá tung cửa đi ra ngoài.

Kiều Hàm trong lòng vẫn còn hoảng sợ và thật hoài nghi.

Hệ thống:【Xin lỗi ký chủ, vừa nãy là bug (*), ta sẽ sửa chữa ngay lập tức. 】

(*) Bug được định nghĩa là những lỗi phần mềm hoặc hệ thống trong chương trình máy tính. Những lỗi này xảy ra sẽ gây ảnh hưởng cho phần mềm hoặc hệ thống có kết quả không chính xác hoặc hoạt động không như mong muốn.

Kiều Hàm: C.ú.t!

Quả nhiên, lần thứ hai, khi đến trước cửa phòng nam chính, cơ thể bị khống chế kia của y đã biết đẩy cửa bước vào.

Điều may mắn chính là nam chính không ở trong phòng. Mà bất hạnh là, nam chính ra ngoài không tạo kết giới, không khóa cửa, để cho tên sở khanh như y đường hoàng đi vào.

Bước qua tấm bình phong, vào trong phòng là có thể thấy được cái giường trúc màu xanh lục kết hợp với bức rèm mỏng màu lam, đệm mềm và gối trên giường đều là một màu trắng thêm đôi chút xanh lam, đều là đồ dùng được Thanh Vân Tông phát cho tất cả các đệ tử, vì quan hệ đạo lữ với nam chính, nên y cũng được nhận một bộ vật dụng giống như thế, chẳng qua là nguyên thân lại ghét bỏ nên thay thế chúng bằng một bộ đồ dùng tinh xảo hoa lệ khác.

Càng lúc y lại càng đến gần cái giường, Kiều Hàm dù chết cũng không muốn làm theo, ý thức của y liều mạng phản kháng, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Mắt thấy cơ thể mình sắp bò lên giường của nam chính, Kiều Hàm quả thực là khóc không ra nước mắt, nhưng y ngàn lần không ngờ tới, hệ thống có thể độc ác đến mức này.

Chỉ cảm thấy mình đứng ở mép giường, đột nhiên đưa tay lên cởi! Y! Phục!

Một món, hai món...

Oh! No.o.o.o.o!

Cho đến khi cả người y bị lột sạch, bò lên giường, đắp chăn của nam chính.

Bẩn rồi, y làm bẩn giường của nam chính rồi, chắc chắn lần này điểm cảm xúc sẽ bạo nộ, một nam nhân lõa thể nằm trong chăn của nam chính, còn có thể biếи ŧɦái hơn được sao? Nhất định sẽ làm nam chính ghê tởm đến chết!

Huống hồ hệ thống còn bảo y bày ra tư thế quý phi say rượu diêm dúa lòe loẹt nằm trên giường, một tay tựa đầu, tay còn lại để ở bên ngoài, tùy ý đặt trên cái chăn đang phủ trên người, chăn cũng chỉ miễn cưỡng che từ hai điểm xấu hổ trước ngực đến gót chân.

Đây là bò lên giường dụ dỗ mà hệ thống nghĩ tới sao?

Mặt của Kiều Hàm đã xám như tro tàn, hồn lìa khỏi xác, thế giới của y tạm dừng lại vào giây phút này, tất cả đều biến thành màu xám.

Nếu sớm biết như vậy... Ta nhất định sẽ thỏa hiệp, hu hu hu!

Ta vốn có thể nghĩ ra một kiểu chết có tôn nghiêm hơn thế này!

Được rồi, thực ra cho dù lúc đó y thỏa hiệp, đầu óc của y cũng sẽ trống rỗng, trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra được biện pháp nào, dù sao nhiệm vụ đầu tiên cũng bị y chơi đến sảng khoái rồi. Vốn dĩ y cho rằng tất cả nhiệm vụ kiểu này đều có thể dựa vào sự thông minh cơ trí của y để giải quyết, lại chưa từng nghĩ đến, vẫn còn có loại nhiệm vụ vô lý như vậy.

Kiều Hàm càng nghĩ càng tức giận: Hệ thống, ta và ngươi có thù không đội trời chung gì, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy! Ta vô cùng nghi ngờ ngươi cố ý trả thù ta, vì ta không chịu nghe lời ngươi!

Hệ thống:【Chúng ta đều là hệ thống chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không cố ý trả thù ký chủ, xin ký chủ yên tâm.】

Kiều Hàm cãi lại: Vậy tại sao lần trước là mười phút, còn lần này chỉ có một phút, chỉ cần thời gian lâu thêm một chút, nói không chừng lúc đó ta đã có thể nghĩ được biện pháp rồi!

Hệ thống:【Căn cứ vào tình huống của các nhiệm vụ, mỗi lần tính thời gian cũng sẽ khác nhau, nhưng vẫn bảo đảm ký chủ có thể nhanh chóng đến hiện trường để hiểu rõ các tình huống, sau đó suy nghĩ biện pháp. Cho nên ký chủ không nên có tâm lý may mắn. 】

Kiều Hàm: Ai may mắn, rõ ràng là các ngươi muốn hi sinh sự trong sạch của ta, vô nhân tính!

Hệ thống:【... Nhiệm vụ chỉ là bò lên giường câu dẫn, cũng không cần song tu, không có việc hủy đi một thân trong sạch của ký chủ, chúng ta luôn tuân thủ nghiêm chỉnh các nguyên tắc từ cổ trở lên.】

Bọn họ vẫn còn có nguyên tắc kiểu này? Dù Kiều Hàm cảm thấy mọi chuyện như vậy rất hoang đường, nhưng ít nhất sẽ không phát sinh mấy tình huống kỳ quái. Nếu không thì y chết đi cho rồi.

Kiều Hàm vừa muốn thở phào một hơi, chợt nghe tiếng động từ cửa truyền đến, một hơi đó nghẹn luôn ở cổ!

Giọng nói mang theo một tia cảnh giác lạnh lẽo vang lên: "Ai ở bên trong?"

Hô hấp của Kiều Hàm trong nháy mắt bị đình trệ, da đầu tê dại, thế nhưng cơ thể vẫn không thể nhúc nhích.

Hu hu hu, nước mắt đều bị nuốt ngược vào bụng.

Nhưng mà Kiều Hàm cũng là một người không dễ dàng chịu thua, trong đầu y điên cuồng suy nghĩ, cái loại cảnh tượng không thể nào hình dung này, y nên giải thích thế nào mới có thể lừa gạt được hắn.

Lúc này Tiêu Cửu Từ đứng ở ngoài cửa đã lấy ra Băng Phách kiếm, hắn cảm nhận được có một người đang ở bên trong, nhưng lại không cảm giác được linh lực trên người của đối phương, loại tình huống này hết sức quỷ dị.

Tiêu Cửu Từ thận trọng tới gần, cầm kiếm vòng qua bình phong, kinh ngạc phát hiện có người lại đang nằm trên giường hắn.

Đợi tới khi hắn đến gần, bước chân nhất thời cứng lại một nhịp. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được luồng linh lực quen thuộc, quả nhiên là... Kiều Hàm.