Chương 116: Buồn bực

Sau khi kỳ thi kết thúc là đến kỳ nghỉ đông.

Nhiễm Tỉnh đã đặt vé máy bay từ trước, cô lo lắng thời gian diễn ra kỳ thi quá dài nên mua vé máy bay hơi muộn, bây giờ đổi vé cũng tương đối phiền toái, nên cô dứt khoát ở lại trường học mấy ngày trước khi trở về.

Phó Tuyết Thần chỉ có thể ngủ khi nhìn thấy Nhiễm Tỉnh, nên đương nhiên kỳ nghỉ đông này sẽ đi Thành Đô với cô.

Phó Tuyết Thần nói với người nhà chuyện nghỉ đông muốn đi Thành Đô, cha mẹ Phó Tuyết Thần cũng đều bày tỏ sự ủng hộ, nói gì thì nói mạng nhỏ của con trai rất quan trọng, hơn nữa, vào thời điểm này năm trước, Phó Tuyết Thần cũng không hoàn toàn ở Hàng Châu, anh không phải học trường nổi tiếng hàng đầu thế giới mà ra nước ngoài để tìm bác sĩ chữa bệnh, đây là lần đầu tiên anh ở trong nước cả kỳ nghỉ đông như thế này, hơn nữa đêm 30 anh cũng sẽ về nhà ăn tết, làm cha mẹ không thể hài lòng hơn.

Kỳ thi kết thúc, mấy ngày nay Phó Tuyết Thần ban ngày thì về ở cạnh người nhà, buổi tối lại về trường để ngủ, quy luật làm việc và nghỉ ngơi rất giống với cán bộ già.

Ngày 20 tháng 1, Nhiễm Tỉnh bay về Thành Đô lúc 7 giờ tối, Phó Tuyết Thần cũng bay cùng chuyến với cô.

Làm thủ tục, kiểm tra an ninh, chờ đợi……

Nhiễm Tỉnh vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của ba Nhiễm, Nhiễm Tư Trạch: “Tỉnh Tỉnh, con vẫn đến Thành Đô lúc 10 giờ tối như cũ sao, buổi tối ba đi đón con!”

Nhiễm Tỉnh trực tiếp từ chối nói: “Không cần đâu ạ.”

Nhiễm Tư Trạch ít nhiều có chút lải nhải: “Con là con gái, buổi tối không an toàn, không phải trước kia con cũng vẫn luôn bảo ba đi đón con sao.”

Giọng nói của Nhiễm Tỉnh có chút trẻ con: “Không sao đâu ạ, con về cùng với bạn trai con.”

Nhiễm Tư Trạch: “………………”

Cái này có phải gọi là có bạn trai rồi nên không cần cha đúng không!

Nhiễm Tư Trạch cảm thấy tâm trạng mình lúc này có chút cổ quái.

Trước kia con gái cực kỳ lưu luyến gia đình, khi còn là sinh viên năm nhất, mỗi tháng cô đều mua vé máy bay về Thành Đô ít nhất một hai lần, còn chăm chỉ về hơn thời trung học ở ngoại trú, ông nhìn một người trưởng thành mà không cao bằng một học sinh trung học, liền có chút nghi ngờ, động một tí lại dỗi vài câu, chê vài câu.

Bây giờ, con gái đã có bạn trai, cả một học kỳ chỉ về nhà có một lần ngày quốc khánh, hiện tại về nhà nghỉ đông, ngay cả lão cha già này đi đón cũng không cần.

Không hiểu sao Nhiễm Tư Trạch bắt đầu ai oán, ông có cảm giác “Con gái lớn không tốt” không giải thích được, lại có chút cảm giác mất mát khi không được con gái yêu thích.

Nhưng những suy nghĩ vi diệu này, đương nhiên Nhiễm Tư Trạch sẽ không nói với con gái trong điện thoại, ông thử dò hỏi: “Bạn trai trở về cùng con, vậy…… Đã gặp cha mẹ chưa?”

Tiết tấu này có chút nhanh rồi, tính ra vẫn kém hơn ngồi hỏa tiễn.

Lúc này mới nói chuyện được bao lâu.

Nhiễm Tỉnh vội vàng phủ nhận nói: “Chưa, còn chưa tới mức đó đâu.”

Không hiểu sao Nhiễm Tư Trạch thở dài một hơi.

Tuy rằng hy vọng con gái yêu đương, nhưng lấy chồng quá sớm cũng không tốt lắm.

Nuôi con gái rối rắm như vậy đấy, lo lắng cô quá trầm lặng sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, nhưng lại sợ cô trưởng thành quá sớm không thể ở bên cạnh bọn họ nhiều thêm mấy năm.

Nhiễm Tư Trạch nói: “Cậu ấy cố ý bảo con đưa về sao?”

Nhiễm Tỉnh lắc đầu: “Không phải.”

Nhiễm Tư Trạch “Hả?” Một tiếng, hiển nhiên là muốn nghe thêm.

Từ trước đến nay Nhiễm Tỉnh luôn thẳng thắn, hiện tại cũng không hề giấu giếm cha mẹ : “Về cơ bản anh ấy sẽ nghỉ đông ở Thành Đô, anh ấy muốn ngủ với con.”

Nhiễm Tư Trạch kinh hãi thiếu chút nữa là quăng điện thoại xuống đất, ông vội vàng chụp được điện thoại, gấp gáp hỏi: “Ngủ?”

Nhiễm Tỉnh cũng biết từ này rất dễ khiến người khác người hiểu lầm, cô giải thích: “Anh ấy mất ngủ cực kỳ nghiêm trọng, phải nhìn thấy con mới có thể ngủ, cho nên nghỉ đông anh ấy sẽ ở khách sạn gần nhà của chúng ta, buổi tối con sẽ trông cho anh ấy ngủ trước rồi sẽ lại về nhà.”

Nhiễm Tư Trạch: “!!!”

Là một em bé to xác sao? Không ngờ còn muốn bạn gái trông cho ngủ!!!

Nhiễm Tư Trạch bỗng dưng ghét bỏ Phó Tuyết Thần một cách khó hiểu, từ lâu, ông đã tự nhận bản thân là bậc cha mẹ vô cùng văn minh, ông rất ủng hộ việc con gái tìm bạn trai, từ lúc con gái học cấp 2 ông đã phổ cập kiến thức khoa học về việc tránh thai cho cô.

Nhưng mà, đến khi con gái thật sự tìm bạn trai, đáy lòng ông vẫn có chút hụt hẫng.

Nhưng ông biết, đây có thể là quá trình mà mỗi người cha nhất định phải đi qua, ông chỉ hy vọng con gái có thể tìm được một người chồng yêu thương cô cả đời.

Nhiễm Tư Trạch chỉ dặn dò: “Vậy thì, chờ con trông cho cậu ấy ngủ, rồi gọi điện thoại cho ba, ba đi đón con.”

Nhiễm Tỉnh vui vẻ lên tiếng “Vâng”, lại tiếp tục trò chuyện vài câu với Nhiễm Tư Trạch, sau đó mới cúp điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Nhiễm Tỉnh xếp hàng để đăng ký cùng Phó Tuyết Thần.

Sau khi có bạn trai, Nhiễm Tỉnh mới cảm thấy…… Rất thuận tiện.

Không thể nghi ngờ gì nữa, bạn trai là một loại sinh vật thực dụng dùng rất tốt, anh ấy sẽ đạp xe chở bạn đi học, sẽ xếp hàng lấy cơm cho bạn, sẽ lái xe chở bạn ra ngoài ăn tối, sáng sớm sẽ lên thư viện dành vị trí cho bạn, sẽ dạy kèm đại số tuyến tính cho bạn, lúc đi ra ngoài sẽ giúp bạn khuân vác hành lý……

Trong Cabin, Nhiễm Tỉnh nhìn Phó Tuyết Thần dễ dàng nhét vali đã đăng ký của cô vào giá để hành lý, đáy lòng lại một lần nữa cảm thán, bạn trai thật sự dùng siêu tốt!!!

Phó Tuyết Thần cất vali xong, thấy Nhiễm Tỉnh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mình đến xuất thần, cười khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

Từ trước đến giờ Nhiễm Tỉnh nói chuyện luôn rất thẳng thắn, cô cũng không tiếc lời khen: “Bạn trai dùng siêu tốt.”

Phó Tuyết Thần được khen ngợi, mím môi mỉm cười, sau đó hôn một cái trên má Nhiễm Tỉnh, cười nói: “Đó là đương nhiên.”

Trong lòng còn yên lặng bổ sung một câu: Trên giường dùng càng tốt hơn!!!

Chẳng qua, lời cợt nhả này, anh cũng chỉ dám nghĩ ở trong đầu, căn bản không dám nói thẳng ra.

Đối với Nhiễm Tỉnh, Phó Tuyết Thần vẫn luôn rất chính nhân quân tử, trái tim luôn đi trước thận, vô cùng nghiêm túc.

Nhưng cho dù nghiêm túc thế nào, chính nhân quân tử đến đâu, sau khi qua tết Nguyên Đán, hai người ở chung với nhau, ái muội là điều chắc chắn không thể cản được.

Đối với Nhiễm Tỉnh, anh sớm đã không hề có suy nghĩ sẽ yêu đương thuần khiết, mà là suy nghĩ chuyện yêu đương trưởng thành.

Muốn ngủ! Muốn **! Muốn beep!

Bồn chồn! Xôn xao! Rục rịch!

Bây giờ Phó Tuyết Thần mà nhìn Nhiễm Tỉnh, tϊиɧ ŧяùиɠ lập tức lên não, đầu óc toàn là chuyện trên giường, nhưng bên ngoài vẫn cứ sạch sẽ thanh cao như cũ, thuần khiết vô hại.

Nhiễm Tỉnh thật sự cũng…….không thể hiểu nổi.

Một người đàn ông vừa có giá trị nhan sắc cao vừa có cả năng lực như Phó Tuyết Thần, bất luận để ở chỗ nào cũng đều là một đối tượng ưu tú để nhân giống.

Nhiễm Tỉnh thân là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh, có suy nghĩ nảy sinh du͙© vọиɠ với anh cũng là điều bình thường.

Cô không khỏi suy nghĩ, không biết ở trên giường Phó Tuyết Thần có dùng được không.

Cô nghĩ đến lần trong đêm giao thừa kia, a, cái khác thì không biết, nhưng…… Cũng rất lâu!

Ý nghĩ như vậy hiện lên, vành tai Nhiễm Tỉnh nhuộm một màu hồng nhạt.

Trái tim “Phanh phanh phanh” đập vô cùng loạn, Nhiễm Tỉnh lấy《 Lời tạm biệt dài 》đã chuẩn bị từ sớm ra để đọc, dáng vẻ tập trung đọc tiểu thuyết trinh thám.

Phó Tuyết Thần thấy Nhiễm Tỉnh đọc sách, cũng mở quyển《 Tam thể 》trong tay ra, dáng vẻ muốn xem tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.

Tóm lại, một người xem tiểu thuyết trinh thám, một người xem tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nhìn qua thì vô cùng đứng đắn, nhưng ở trong đầu thì chỉ toàn mơ ước thân thể của đối phương.

Buồn bực đến mức rối tinh rối mù.