Chương 117: Thật đáng khinh

Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thành Đô.

Ba Nhiễm Tư Trạch không đến đón, Nhiễm Tỉnh cùng với Phó Tuyết Thần đi lấy hành lý, ra trạm, xếp hàng chờ xe taxi rồi về khách sạn.

Trên đường không nói chuyện, Nhiễm Tỉnh chờ Phó Tuyết Thần rửa mặt xong, chờ đến khi Phó Tuyết Thần ngủ, cô mới lặng yên rời đi.

Ba Nhiễm Tư Trạch ở dưới lầu chờ cô.

Phó Tuyết Thần đặt khách sạn cách nhà của Nhiễm Tỉnh rất gần, đi đường vài phút là đến, vì thế Nhiễm Tư Trạch không lái xe, mà đi bộ đến đây.

Nhiễm Tỉnh nhìn thấy ba mình, cất giọng trẻ con ngọt ngào gọi: “Ba.”

Nhiễm Tư Trạch thuận tay cầm hành lý của Nhiễm Tỉnh, lại lần nữa hỏi về chuyện Phó Tuyết Thần: “Con nói bạn trai của con mất ngủ, chỉ có thể nhìn con mới ngủ được sao?”

Nhiễm Tỉnh cũng cảm thấy chuyện này có chút khó tin, nhưng đây là sự thật, cô nói với giọng bình thản mềm mại: “Vâng, lúc đầu con cũng không để ý, nhưng thật ra lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy con đã ngủ trên bàn học bên cạnh con rồi.”

Dường như Nhiễm Tư Trạch nghĩ tới cái gì đó, ông chìm trong suy nghĩ.

Bỗng nhiên ông lắc đầu, không có khả năng trùng hợp như vậy.

Đều là chuyện từ mười mấy năm trước, biển người mênh mông, quay người lại chính là vĩnh biệt, ông cũng không cảm thấy hai đứa nhỏ còn có thể gặp lại.

Nhiễm Tư Trạch chuyển sang hỏi chuyện đứng đắn: “Vậy cậu ấy thật sự thích con sao?”

Nhiễm Tỉnh cũng biết, vì chuyện Phó Tuyết Thần chỉ có thể nhìn mình mới ngủ mà làm cho chuyện yêu đương này thoạt nhìn mang chút tính toán.

Nhưng một người có thích mình hay không, cô có thể cảm nhận được.

Phần thích của Phó Tuyết Thần chân thành, nhiệt liệt, nóng bỏng, nồng cháy, không giữ lại một chút nào. Nhiễm Tỉnh vốn dĩ là người rất lạnh nhạt, nhưng bởi vì Phó Tuyết Thần thích mà rơi vào điên cuồng.

Nghĩ như vậy, đôi mắt nai con sạch sẽ tinh khiết của Nhiễm Tỉnh tràn ngập ý cười, cô vô cùng khẳng định nói: “Anh ấy yêu con.”

Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng nói non nớt mềm mại của cô gái nhỏ vừa trong trẻo lại vừa kiên định.

Nhiễm Tư Trạch kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía con gái bảo bối của mình, cô gái nhỏ có gương mặt hồn nhiên vô tội, ngày thường nhìn mơ mơ màng màng còn có hơi ngốc, nhưng trong giờ phút này, ánh mắt của cô vừa kiên quyết vừa ấm áp, vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo.

Cô chắc chắn, bạn trai của cô rất yêu cô.

Nhiễm Tư Trạch ngơ ngẩn, ngay sau đó cười khẽ, tốt xấu gì ông cũng là người từng trải, mối tình đầu của chàng trai cô gái mười tám chín tuổi, phần lớn sạch sẽ trong sáng. Tỉnh Tỉnh nhà ông tốt như vậy, có chàng trai thích là bình thường.

Mặc dù Nhiễm Tư Trạch có chút ghen ghét “Con gái bị thằng nhóc thối nhà người khác bắt cóc”, nhưng sâu tận đáy lòng ông là chúc phúc, ai mà không hy vọng con gái bảo bối của mình có được tình yêu và hôn nhân hoàn mỹ chứ.

Nhưng, là người cha, ông cũng không nhịn được lải nhải vài câu con gái không thích nghe: “Tỉnh Tỉnh, ba vẫn luôn đồng ý chuyện tình cảm của con, con có thể tìm được bạn trai ba rất vui. Nhưng bạn trai của con có chút không bình thường, cậu ấy chỉ có thể nhìn con mới ngủ, chuyện này có nghĩa là sau này con đều phải dỗ cậu ấy ngủ trước rồi mới được đi ngủ, một ngày hai ngày, một tháng hai tháng thì cũng không có gì, nhưng tương lai còn rất dài, con vẫn có thể luôn kiên trì sao, lỡ như ngày nào đó con cảm thấy uất ức thì sao?”

Nhiễm Tỉnh nghiêng đầu, hỏi ngược lại: “Chuyện này sao lại thấy uất ức?”

Nhiễm Tư Trạch ngạc nhiên hỏi: “Sao?!”

Nhiễm Tỉnh yên lặng nói: “Trả giá vì người mình yêu, làm sao có thể nói là uất ức.”

Nhiễm Tư Trạch không trả lời, chỉ kéo hành lý tiếp tục đi về phía trước.

Bánh xe lướt qua mặt đất rung động, âm thanh mạnh mẽ của Nhiễm Tỉnh truyền đến trong bóng đêm: “Khi con biết anh ấy chỉ có thể nhìn con mới ngủ, thật ra con cũng không có cảm giác mất mát quá nhiều, ngược lại là có cảm giác thở dài nhẹ nhõm. Phó Tuyết Thần là người rất ưu tú, cũng rất cưng chiều con, cũng có lúc con cảm thấy anh ấy cũng không thật sự cần con, người như anh ấy cho dù yêu ai cũng đều sẽ thoải mái. Cho nên, con thật sự rất muốn làm chút gì đó cho anh ấy, nhưng lần yêu này, vẫn luôn là anh ấy trả giá, anh ấy không cần con vì anh ấy làm bất cứ chuyện gì. Bây giờ con rốt cuộc có thể vì anh ấy làm chút chuyện……”

Dừng lại một chút, Nhiễm Tỉnh lựa chọn từ ngữ, nói, “Chính là loại cảm giác có chút hèn mọn, con thật sự rất may mắn con có thể vì anh ấy làm chút gì đó.”

Cô ngước mắt nhìn ba của mình, cười thật thoải mái, “Hơn nữa, sau khi đi làm cũng không có cảm giác phiền toái, ngược lại, mỗi lần nhìn anh ấy ngủ ở trước mặt, con rất vui, thấy ngọt ngào, cũng sẽ có cảm giác thành tựu, cảm giác giống như mình làm được chuyện to lớn.”

Nói xong, lại tự cười bản thân: “Yêu là thay đổi!”

Mười chín năm qua, Nhiễm Tỉnh vẫn luôn bình tĩnh tự giữ, kết quả vẫn thua trong tay Phó Tuyết Thần.

Làm gì đó cho anh, không chỉ là cô tự nguyện, cô thấy ngọt ngào, cô tưởng tượng mình có thể dỗ anh ngủ trong lòng cô vui sướиɠ và ngọt ngào giống như là bọt Coca, mạnh mẽ bốc lên.

Nhiễm Tư Trạch thấy cô gái nhỏ trước nay không buồn không lo, lạnh nhạt đột nhiên thay đổi thành hiểu chuyện biết chăm lo cho người khác biết yêu, rất có cảm giác con gái đã lớn.

Ông chắc chắn, Nhiễm Tỉnh thích Phó Tuyết Thần.

Hai bên đều yêu nhau.

Thế gian này không còn có chuyện gì tốt đẹp hơn.

Ông giơ tay, xoa xoa đầu tóc cô gái nhỏ, âm thanh thật thà mềm mỏng: “Lo hưởng thụ tình yêu thật tốt!”

Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

Nhiễm Tư Trạch đang muốn hỏi “Nếu có một ngày Phó Tuyết Thần nhìn con lại không ngủ được thì sao”, nhưng hỏi như thế đối với cặp đôi đang yêu nhau say đắm thật là dị ứng.

Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Ông tin sau này Tỉnh Tỉnh có thể tự mình tìm câu trả lời, hoặc là giữa hai người bọn họ không tồn tại chuyện này.

*

Nghỉ đông, bạn trai lại ở khách sạn cách nhà mình rất gần, ngoại trừ mỗi đêm đến khách sạn dỗ anh ngủ, tất nhiên Nhiễm Tỉnh không thể không hẹn hò với Phó Tuyết Thần hoặc là ra ngoài chơi.

Thời tiết tốt, hai người sẽ đi dạo trên đường ở Thành Đô, ăn nhiều món ngon, chụp cảnh đẹp để gϊếŧ thời gian.

Thời tiết không tốt, Nhiễm Tỉnh sẽ cùng Phó Tuyết Thần ở trong khách sạn đọc sách nói chuyện phiếm.

Mùa đông này, rõ ràng những ngày thời tiết không tốt nhiều hơn.

Buổi chiều của ngày đông sương mù còn rét lạnh, Nhiễm Tỉnh cùng Phó Tuyết Thần ở trong khách sạn đọc sách, Phó Tuyết Thần ngồi dựa ở trên giường, sau lưng để mấy cái gối đầu mềm xốp, tùy ý lật xem một quyển sách triết học, Plato《Nhà nước lý tưởng》.

Học kỳ này Nhiễm Tỉnh say mê tiểu thuyết trinh thám, nghỉ đông thì đọc bù Agatha Kristy.

Chỉ là đọc sách cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi xem, đọc tiểu thuyết, lại không phải đi học, làm thế nào thoải mái thì làm, lúc này, cô dựa vào trên giường xem sách.

Ở giữa hai người, để một cái điện thoại Iphone, dây tai nghe màu trắng loanh quanh lòng vòng, kéo dài phía trước, cuối cùng lại hoàn toàn tách ra, một cái để ở lỗ tai Phó Tuyết Thần, một cái để ở lỗ tai Nhiễm Tỉnh.

Là bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng.

Các bài hát trong danh sách của Phó Tuyết Thần luôn lộ ra một loại sạch sẽ cùng thánh khiết dối trá.

Rõ ràng anh nghe các bài hát tình yêu nam nữ, lại thích ra vẻ thưởng thức cao nhã.

Nhiễm Tỉnh nghe hết mấy bài hát trên NetEase Cloud Music, không chỉ có nghe tới chán mà còn nghe đến mức buồn ngủ, cô gấp không chờ nổi mà muốn mở chút bài rock and roll sôi động.

Tay trái thò ra sờ điện thoại của Phó Tuyết Thần, định đổi sang bài hát mình muốn nghe.

Trực tiếp dùng vân tay của mình mở khóa.

Phó Tuyết Thần không hề che giấu chút gì với cô, trong một lần tự học, anh nói mật khẩu điện thoại của mình cho cô, còn trực tiếp lưu vân tay của cô vào.

Lúc này, mở khóa vân tay, thấy màn hình vẫn chưa vào trang NetEase Cloud Music mà đang ở trang cá nhân Zhihu.

Nhiễm Tỉnh thử tìm kiếm, cảm thấy ID của bạn trai có chút quen mắt, trí nhớ của cô rất tốt, rất nhanh nhớ ra rằng trước đây cô đã hỏi ẩn danh trên Zhihu, có một V lớn đã trả lời câu hỏi của cô.

Bây giờ, cô nhìn thấy trang V lớn.

Nhiễm Tỉnh giống như lơ đãng hỏi: “Anh có chơi Zhihu không?”

Phó Tuyết Thần cũng không nâng mắt, lười biếng trả lời: “Đang chơi!”

Sau đó, anh nói với giọng lười biếng, “Anh sẽ trả lời một số câu hỏi về toán, máy tính, trò chơi, manga anime, miễn cưỡng cũng được xem là đại V!”

Nhiễm Tỉnh duyên dáng trợn mắt, anh trả lời câu hỏi về toán học, máy tính, trò chơi, manga anime, vậy vì sao còn trả lời câu hỏi “Lúc bạn trai hôn môi sờ ngực tôi phải làm sao” cô hỏi lúc nửa đêm, lại còn có vẻ thật nhiều kinh nghiệm.

Anh thật đáng khinh!

Anh cũng chỉ có kinh nghiệm lần đó thôi!!!

Trong lòng Nhiễm Tỉnh tràn đầy châm chọc, tay vuốt lung tung, không cẩn thận ấm vào “Mục yêu thích”.

Phó Tuyết Thần chỉ có một mục yêu thích định sẵn, Nhiễm Tỉnh bấm vào phát hiện, mục yêu thích của Phó Tuyết Thần có vấn đề ——

“Chuẩn bị cho đêm đầu tiên như thế nào?”

“Lần đầu tiên cùng bạn gái làm như thế nào để bảo đảm thành công?”

“Lần đầu tiên của trai tân cần chú ý những gì?”

Nhiễm Tỉnh: “…”

Cô nhìn thấy gì thế này.