Chương 22: Cảm động 4

Nhiễm Tỉnh mờ mịt lắc đầu: "Mình không biết."

Kiều Một cười chen vào một câu: "Không phải hôm nay cậu đi thăm Phó Tuyết Thần sao? Cậu phải biết chứ!"

Nhiễm Tỉnh tìm Kiều Mộ mượn ô, đương nhiên chuyện đi thăm bệnh cũng không gạt cô ấy, lập tức trả lời: "Đúng vậy!"

Kiều Mộ nhìn lại phía này, cô gái cá muối này hiếm khi thấy hứng thú với vấn đề gì đó: "Vậy cậu thấy cậu ta như thế nào?"

Nhiễm Tỉnh nhớ lại một chút, nói: "Sắc mặt trắng bệch, quầng thâm mắt nghiêm trọng, nằm nghiêng trên giường, sau đó......."

Kiều Mộ lập tức tìm được trọng điểm: "Nằm nghiêng?!"

Nhiễm Tỉnh "Ừm" một tiếng, ngay sau đó lại nghĩ tới một chi tiết, lúc dán miếng hạ sốt cho Phó Tuyết Thần, lúc cậu ta nằm sấp còn đỡ, nhưng lúc xoay người cảm giác cực kỳ thống khổ gian nan.

Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, hiện tại không nhịn được nói: "Lúc cậu ta xoay người có chút khó khăn, động tác khá chậm chạp."

Kiều Mộ kinh ngạc: "Trời ạ, đờ mờ!!!"

Nguyên Thiển bên cạnh cũng sửng sốt: "Ai, thật không nghĩ đến, Phó đại thần vậy mà........thảm, thảm nhất là, nhân vật phong vân như anh ấy vậy mà chuyện riêng tư này cũng bị lộ ra.”

Ban đầu Nhiễm Tỉnh cũng không nghĩ như vậy, nhưng cô tỉ mỉ nhớ lại mấy chi tiết lúc thăm bệnh một chút, nghĩ đến vẻ mặt đau ốm yếu ớt như bị tra tấn của anh, nghĩ đến lúc nãy anh vẫn luôn chống đỡ cơ thể nửa nằm nửa ngồi, nghĩ đến chuyện anh nằm xuống cực kỳ chậm chạp......

Nếu chỉ là sốt bình thường, thì không thể có bộ dạng yếu ớt như sắp chết như vậy, cũng không thể nào xoay người một cách thống khổ như vậy!

Môi anh đào của Nhiễm Tỉnh mím nhẹ, nhất thời có một loại cảm giác khó nói.

Cô trầm mặc quay lại chỗ ngồi, lấy kéo mở bưu kiện chuyển phát nhanh, lấy ra chiếc ô cô mới đặt của 9.9.

Cô bóc bưu kiện vừa nói: "Sinh lão bệnh tử cũng chỉ là chuyện thường tình, bệnh trĩ cũng là chuyện rất bình thường, không cần phải ngạc nhiên, rốt cuộc cũng chẳng ai có thể đảm bảo được sau này mình không sinh bệnh tật."

Tuy rằng để cô đi đến kết luận này cũng có một loại cảm giác sụp đổ với người đại diện trường học, nhưng cũng cảm thấy cái này không tính là gì cả.

Bị trĩ chẳng qua là bệnh vặt, Phó đại thần dù có bị trĩ cũng vẫn là đại thần ưu tú.

Nguyên Thiển gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy.."

Chợt, cô ấy lại nói: "Nhưng vẫn không nhịn cười được, ha ha ha ha."

Nhiễm Tỉnh lấy 5 chiếc ô ra kiểm tra một chút, ô của 9.9, ngoài dự đoán là chất lượng khá tốt, nhưng thiết kế nhìn thoáng qua trông hơi xấu, Nhiễm Tỉnh khá hài lòng, cô cảm thấy như vậy thì ô của mình sẽ không bị lấy mất.

Cất ô vào ngăn cuối cùng trong tủ xong, Nhiễm Tỉnh đột nhiên nhớ đến chuyện cô đưa Mã Ứng Long cho Phó Tuyết Thần.

Vốn dĩ cô định mua tới cho Phó Tuyết Thần trị quầng thâm mắt.

Không ngờ thế mà vẫn còn công dụng chân chính.

Nhiễm Tỉnh nhéo cằm tự hỏi một lát, nói: "Coi như mình đưa than ngày tuyết vậy! Phó Tuyết Thần chắc hẳn sẽ rất cảm động!"

Tác giả có lời muốn nói: Để Phó Thần tu thành BOY trái tim lớn đúng rồi, như vậy tương đối phù hợp với đủ loại đả kích trí mạng của em gái Tỉnh.

Đêm nay hiếm khi Phó Tuyết Thần ngủ được, vì thế giấc ngủ này của anh có hơi lâu, một mạch đến ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh.

Trong phòng trống rỗng không có ai, bạn cùng phòng đã đi học hoặc là huấn luyện quân sự.

Nhưng rèm cửa trong phòng khép kín, một mảnh đen kịt, rõ ràng là vì không đánh thức anh nên buổi sáng bạn cùng phòng cũng chưa kéo màn cửa ra.

Ngủ được nên hết sức thoả mãn, cả người Phó Tuyết Thần đều có chút lười nhác, bàn tay to tinh xảo như ngọc của anh từ từ thò ra, dọc theo cạnh gối đầu tìm kiếm một hồi, lấy điện thoại ra, mí mắt hơi rũ xuống xem giờ, 9 giờ sáng rồi.

Anh đã ngủ gần mười bốn tiếng đồng hồ.

Đây tuyệt đối là một giấc ngủ trọn vẹn thực sự trong những năm qua, như là trời xanh đang đền bù thiếu hụt việc mấy năm nay anh không thể đi vào giấc ngủ.

Mà Phó Tuyết Thần vừa mới tỉnh ngủ, suy nghĩ có hơi chậm chạp trì trệ. Lúc này, anh mới chậm rãi nghĩ đến mọi chuyện tối qua, vì thế anh dùng vân tay giải khóa điện thoại, xem nội dung của nhóm chat.

Tin nhắn 99+, quả nhiên, tối hôm qua ba đứa con trai quý báu điên cuồng chửi bới trong nhóm chat.

Đối với việc này, anh chỉ cảm thấy qua quýt bình thường, bạn xấu mà, không tổn thương lẫn nhau thì mới là không bình thường.

Anh chờ ngày ba đứa con kia thất bại trong tay anh.

Anh lại ấn mở diễn đàn trường học, vốn tưởng rằng trên “Top 10”, bài post về bệnh trĩ của anh sẽ bay tới trang đầu tiên, thế nhưng ngoài dự đoán là ngay cả cái bóng cũng chẳng có. Cuối cùng anh tìm được bài post ở góc xó xỉnh nào đó, dưới bài cũng đủ loại phỏng đoán, nhưng mà không có nhiệt độ gì.

Đối với tất cả chuyện của mình Phó Tuyết Thần đều thẳng thắn vô tư, anh mắc chứng mất ngủ lâu như vậy, bất cứ lúc nào cũng cảm cảm thấy mình sẽ đột tử, nhưng lại vẫn sống rất tốt, đây chính là chứng minh cho trái tim mạnh mẽ của anh.