Chương 23: Gian nan 1

Anh cảm thấy, dù là có một ngày anh thật sự bị trĩ, thì anh cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận, huống chi loại tai tiếng nhỏ này.

Bây giờ tai tiếng này không có độ hot, cho nên càng không ảnh hưởng gì đến anh.

Anh lại vào WeChat, click mở giao diện nói chuyện phiếm với Lười (*) Tỉnh, suy nghĩ một chút, phát hiện bây giờ là thời gian đi học, anh không nên quấy rầy, liền quyết định rời giường trước rồi nói sau.

(*) Lười [懒-Lǎn]; Nhiễm [冉-rǎn]

Anh nhanh nhẹn ngồi dậy, xuống giường, kéo rèm cửa, mở cửa sổ ra, để ánh sáng tự nhiên chiếu vào trong phòng.

Lúc này mới cầm đồ dùng cá nhân đến phòng vệ sinh công cộng rửa mặt.

Tố chất thân thể Phó Tuyết Thần không tệ, dán miếng dán nhiệt cả đêm thì cơn sốt đã hạ xuống. Chẳng qua sốt cao xong thân thể khó tránh khỏi mệt mỏi, nhưng Phó Tuyết Thần ngủ bù nên trạng thái tinh thần cực tốt, dù là vừa mới hạ sốt thì cả người cũng lộ ra vẻ nhàn nhã thong dong, bình tĩnh dịu dàng, tuyệt đối là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Anh khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo, thu thập đơn giản xong, lúc này mới ra ngoài.

Anh xuống dưới lầu lấy xe đạp, định đi đến lớp của Nhiễm Tỉnh thì đột nhiên lại nhận được điện thoại của đạo sư, gọi anh qua đó nói chuyện sửa luận văn một chút.

Đạo sư của khoa thực hành chính quy ở Trúc Viện hạn chế, Phó Tuyết Thần tuy là sinh viên chưa tốt nghiệp nhưng cũng có đạo sư của mình, hơn nữa đạo sư Chu Truyền của anh cũng là nhân vật lớn trong giới, quan hệ giữa Phó Tuyết Thần và đạo sư coi như không tệ, đạo sư cực kỳ coi trọng anh.

Bây giờ đạo sư tìm mình, lại đề cập đến một việc rất quan trọng là sửa luận văn, Phó Tuyết Thần đành phải qua bên đó trước.

Đi vào văn phòng của giáo sư Chu Truyền, Phó Tuyết Thần và giáo sư Chu Truyền trao đổi đơn giản về phương hướng sửa luận văn một chút. Anh đang định rời đi thì bên kia, giáo sư Chu Truyền đột nhiên quan tâm hỏi: “Gần đây đỡ mất ngủ chưa, em mất ngủ nghiêm trọng như vậy, có lẽ không phải vấn đề thân thể, mà là vấn đề tâm lý, em nên thử đi tìm bác sĩ tâm lý một chút xem.”

Phó Tuyết Thần kính cẩn trả lời: “Không cần đâu, em đã tốt hơn rất nhiều, có thể ngủ rồi ạ.”

Giáo sư Chu Truyền đương nhiên biết học trò tâm đắc của mình mất ngủ kinh khủng đến mức nào, nghe anh bảo có thể ngủ rồi thì kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn: “Ngủ được rồi?”

Phó Tuyết Thần thản nhiên nói: “Gặp được cô gái có thể khiến em ngủ.”

Giáo sư Chu Truyền cảm thấy chuyện này rất là hiếm lạ, ông không nhịn được cười nói: “Được rồi, hoá ra đầu tuần em không lên lớp là vì đi tán gái.”

Phó Tuyết Thần không trả lời, quả thật là đi tán gái.

Giáo sư Chu Truyền lại nói: “Ngủ được thì tốt rồi, thân thể mới là vốn làm cách mạng, điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi tốt, về sau em mới có thể tiến xa hơn.”

Phó Tuyết Thần khiêm tốn đáp: “Vâng.”

Giáo sư Chu Truyền lại căn dặn: “Tuy rằng thầy biết em toàn dựa vào việc tự học, nhưng nếu đi được thì vẫn nên đi một chút đi.”

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần bình tĩnh gật đầu: “Em biết ạ.”

Ban đầu Phó Tuyết Thần định tiếp tục trốn học, nhưng đầu tuần anh cúp học quá nhiều, lúc này đành phải ngoan ngoãn đến lớp.

Trước kia anh gần như đột tử, chỉ cảm thấy mạng sống hết sức ngắn ngủi, cho nên vẫn luôn nắm chặt thời gian cố gắng học tập, thế là thời khóa biểu sắp xếp rất vẹn toàn, là cái loại năm tiết buổi sáng năm tiết buổi chiều đều có lớp ấy.

Lúc này, cũng chỉ có thể cam chịu đi học môn chuyên ngành.

Bận rộn bận rộn, một ngày cũng sắp qua.

Buổi tối Phó Tuyết Thần trở lại phòng ngủ thì nhìn thấy Thương Triều đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, cười đùa chào hỏi với anh: “Ôi chao, cá heo nhỏ của chúng ta trở về rồi.”

Cái tên thân mật cá heo nhỏ này……

Phó Tuyết Thần nhếch môi nở nụ cười giả dối mang vẻ xấu hổ lại không mất lễ phép.

Bên kia, Dịch Sư Bạch đột nhiên nói một câu: “Tớ cảm thấy cậu giống như một con cá heo trắng.”

Thương Triều rất phối hợp giật dây với cậu ta: “Vậy cậu phải làm người chăn nuôi sao?”

Dịch Sư Bạch nói: “Người chăn nuôi cá heo không phải kế hoạch nghề nghiệp của tôi.”

Nói xong, hai người cùng nhau cười.

Trông cậy bạn cùng phòng an ủi bạn khi bạn tán gái thất bại thật sự là không thể nào, bọn họ chỉ biết liều mạng xát muối vào vết thương, hơn nữa còn lấy danh nghĩa tốt đẹp là để bạn hiểu biết tàn khốc của xã hội một chút.

Phó Tuyết Thần nở nụ cười tao nhã lắc đầu: “Còn tấu nói(*) nữa, hai người các cậu.”

(*) Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

Thương Triều cũng tự thấy mình có hơi quá đáng, liền đứng dậy, khoác bả vai Phó Tuyết Thần, cực kỳ không để tâm an ủi anh: “Tôi biết cậu muốn giả bệnh một lần là bắt được em Tỉnh, mặc dù thất bại nhưng tiến độ vẫn rất khả quan. Dù sao bốn bỏ năm lên thì cậu cũng coi như là lừa em Tỉnh lên giường rồi.”